TRƯỜNG HẬN CA - Trang 194

- Phải rồi, cũng đã bốn, năm năm rồi đấy, hồi ấy anh em họ hàng còn đến
thăm nhau luôn, bây giờ xa nhau quá, hiếm khi gặp, hôm trước cậu đến chị
giật mình, mới đấy mà đã thành người lớn rồi - Bà quay sang nói với Kỳ
Dao - Cháu không biết đấy, cậu ấy hồi nhỏ, mặc quần soóc, đi tất trắng dài,
tóc chải ngôi giữa, trông như một tiểu đồng, chuyên nâng áo cô dâu trong lễ
cưới.

Mao Mao nói:

- Thế ra lớn lên đáng ghét lắm sao?

Bất giác, bà Nghiêm sa sầm nét mặt, nói:

- Người thì không đáng ghét, nhưng áo quần thì nhìn thế nào cũng không
thuận mắt.

Mao Mao mặc đồ nhân dân may bằng vải Ka-ki màu xanh, là phẳng phiu, đi
giày da mũi hơi nhọn, bóng loáng, tóc kiểu sinh viên, hơi dài, chải lật sang
một bên, để lộ vầng trán trắng trẻo. Mặc như thế không có vẻ diện, nhưng
vẫn là mốt thời đại. Kỳ Dao chợt rung động khi nghĩ Mao Mao mặc âu
phục. Bà Nghiêm than thở một lúc rồi ba người chia tay nhau.

Hôm sau, trời mưa lất phất, bắt đầu lạnh, mọi người phải mặc thêm áo.
Trong bữa cơm trưa có thêm cái bếp lò, lửa rừng rực, nước sôi liên tục, rau
chân vịt xanh ngăn ngắt, miến trắng tinh. Thỉnh thoảng một vài tàn lửa bay
lên, nổ lép bép. Cửa sổ khép hờ, bật thêm một ngọn đèn, không khí ấm
cúng thân tình. Đúng là không khí ấm cúng từ nơi nơi tụ hội cả về đây, vào
lúc này. Là tình, là cảnh thuở xa xưa không còn trở lại, an ủi lẫn nhau.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ đang nói lên tâm sự của bầu trời, nước sôi trên lò
đang nói lên tâm sự của than lửa; rèm cửa sổ màu xanh đậm, ánh đèn hồng
tuy lặng lẽ nhưng đều là tâm sự. Kỳ Dao nhặt ra một cái xương cá, lấy đũa
gắp bỏ đi, cái xương dựng đứng lên, bà Nghiêm hỏi như thế là ý nghĩa gì,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.