TRƯỜNG HẬN CA - Trang 226

- Tại sao Dao coi bà chị mình là người của Xasa, chị Nghiêm đâu có ăn
bánh mỳ Liên Xô?

Kỳ Dao cười, nói:

- Là mẹ vợ với con rể đấy thôi! Chẳng phải là người một nhà à?

Cả hai cùng cười. Kỳ Dao giải thích, không rõ Minh Tốn có đồng ý không.
Hai người như đứng giữa ngã ba đường, như nắm bắt được đối phương, lại
sợ đối phương bắt được, cứ lặng lẽ đẩy tới rồi ngăn lại, cũng là làm văn với
cảm giác sai. Bài văn cứ kéo dài mãi, lặp đi lặp lại. Sau sự việc ấy, mỗi lần
gặp nhau Kỳ Dao vẫn nhắc:

- Tốn cứ hỏi tại sao Dao ghép cô Nghiêm với Xasa về một phía để làm gì?

Minh Tốn hỏi lại:

- Dao hỏi để làm gì?

Có những lúc rối như tơ vò thì vẫn cứ vòng vo luẩn quẩn. Nối các việc lại
với nhau thành một vấn đề. Lại giống như trò múa võ, bước tiến bước lui,
trông cứ như làm đi làm lại, kỳ thực là vận nội công, vẫn có thắng thua, yếu
khoẻ, cao thấp.

Hai người chuẩn bị cho buổi họp mặt thật ra là lấy việc chung để làm việc
riêng, để chơi trò hiểu ngầm nhau và cùng đứng trước ngã ba đường. Điều
này như quẫy nước để bắt cá, trong những câu chuyện phiếm của buổi chiều
hoặc buổi tối, thể nào cũng có đôi ba câu có ý nghĩa thực chất, điều chủ yếu
là hiểu ra sao. Tuy nhiên, dẫu có những ý nghĩa thực chất thì lời nói ấy vẫn
trôi nhanh khó mà nắm bắt, bởi thế mới nói “quẫy nước bắt cá” là vậy. Hai
người lời qua tiếng lại cuối cùng chỉ có một sự việc. Sự việc gì thì hai người
đều hiểu, nhưng lại vờ như không hiểu. Song chỉ mình vờ không hiểu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.