TRƯỜNG HẬN CA - Trang 237

- Tốn yên tâm!

Đó là buổi tối vén tấm màn, cảnh sắc phía sau tấm màn không như ý, nhưng
vẫn là một ngày mới. Nó tiến thêm một bước, lùi lại là bước thứ yếu; nói
trước làm sau, cũng là làm trước nói sau; mục tiêu rõ ràng, nhưng lại đi đến
đâu biết đến đấy. Hai người như lừa dối mình cũng là lừa dối người khác,
tránh khó gặp dễ, bởi kiên trì không nổi nên đôi bên đi đến thoả hiệp. Đôi
trai gái này cô đơn, buồn chán, không tương lai, giữa họ không thiếu sức
hấp dẫn, còn cả sự đồng cảm chân thành, bởi lợi ích lâu dài mà phải xa
nhau, chứ kỳ thực họ không ngần ngại nắm lấy niềm vui của tình yêu trước
mắt. Hư vô thì hư vô, thoáng qua thì thoáng qua, đời sống như nước chảy
qua kẽ tay, chảy hết còn nói gì đến thiên thu vạn đại. Nghĩ được rồi liệu
điều gì không thể? Hy vọng của Kỳ Dao tan vỡ, nhưng thanh thản, mọi sự
đều thanh thản, chút tình yêu của Khang Minh Tốn được sống sót sau tai
họa. Từ nhà Kỳ Dao ra, anh cưỡi xe đạp qua phố đêm yên tĩnh, nhận được
tình yêu rõ ràng của Kỳ Dao, anh như người mang công mắc nợ, lòng trĩu
nặng. Buổi tối nay tuy đã được chuẩn bị từ lâu, nhưng vẫn bất ngờ không
kịp đề phòng, nhiều tình huống không được dự liệu, nhưng bây giờ nói gì
thì cũng đã muộn, những gì xảy ra thì đã xảy ra.

Vào lúc quyến luyến, thân mật nhất, Kỳ Dao hỏi Minh Tốn, tại sao biết
được lai lịch mình, Minh Tốn hỏi lại tại sao biết anh biết. Kỳ Dao rất biết
anh sẽ khó xử, liền nói thẳng: hôm ấy cùng uống trà với mọi người, bỗng
nhiên anh nói đến chuyện thi hoa hậu năm 1946, không ai hay biết gì,
nhưng Kỳ Dao hiểu. Anh nói khá chi tiết, lẽ nào lại không biết á hậu thứ hai
là ai. Kỳ Dao lại nói: ngay lúc ấy đã biết giấc mộng uyên ương của mình
khó trọn vẹn. Minh Tốn ôm lấy Kỳ Dao, nói:

- Như thế này không phải trọn vẹn sao?

Kỳ Dao cười nhạt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.