TRƯỜNG HẬN CA - Trang 239

Bà còn trách Minh Tốn không nghe bà, chỉ chuốc lấy khổ vào thân. Bà
trách nhất là Kỳ Dao, biết rõ không thể được mà vẫn cứ lao vào. Bà nghĩ,
Minh Tốn không biết Kỳ Dao là ai, mà Kỳ Dao cũng không biết mình là ai
hay sao? Trong con mắt bà Nghiêm, Kỳ Dao không xuất thân là một vũ nữ
thì hồi ấy cũng đã là một “bông hoa giao tế”, thời thế đổi thay không thể
không lẩn tránh. Bà Nghiêm vốn muốn làm bạn hoài cổ với Kỳ Dao, nhưng
bà lại rất ham muốn, cảm thấy mình như người bị lừa, tất nhiên không vui.
Bà mượn cớ bận việc, không sang nhà Kỳ Dao nữa, thậm chí hy sinh cả thú
chơi bài, cả hai người đều rõ nhưng không nói ra lời. Xasa thì vẫn đến,
không rõ thật không biết hay vờ không biết, anh ta đến như trở ngại của hai
người, mà cũng chướng mắt. Một lần, Kỳ Dao hỏi Minh Tốn, bà Nghiêm có
thể đến nhà mách chuyện hai người hay không. Để nàng yên tâm, anh bảo
dù sao đi nữa thì anh cũng không nhận, hai người đành phải thế. Nghe nói
vậy, nàng lặng đi một lúc, rồi nói:

- Với Dao, Tốn không thừa nhận thì Dao cũng đành lòng.

Minh Tốn liền nói:

- Mình thừa nhận hay không thì cũng đành phải thế!

Nghe nói vậy, Kỳ Dao muốn giận cũng không giận nổi. Minh Tốn an ủi nói:

- Dù lúc nào hay ở đâu cũng đều có Dao.

Nàng cười đau khổ:

- Tiếc rằng Dao không phải là cái bóng để sống trong lòng Tốn!

Câu nói tuy không vui, nhưng không phải là dỗi hờn, mà thực sự buồn. Đó
là điều hai người ngay từ đầu không thể dự đoán nổi mà chỉ nắm bắt niềm
vui trước mắt, không nghĩ rằng niềm vui ấy lại lẫn lộn buồn đau. Hai người
không nghĩ được phải chống đỡ với niềm vui trước mắt, mà sau đó vẫn phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.