TRƯỜNG HẬN CA - Trang 240

chống đỡ. Đời người đúng là một sợi dây xích, muốn lấy ra một mắt đâu có
dễ.

Thật buồn, những điều vốn không hy vọng lại nảy sinh hy vọng, những điều
không nhượng bộ thì phải nhượng bộ, phải thoả hiệp. Hai người thầm mong
điều kỳ lạ sẽ đến để giải thoát khó khăn cho họ. Hôm ấy, Minh Tốn về đến
nhà, phát hiện cả nhà đều lạnh nhạt với anh, mẹ đẻ nước mắt vẫn đầm đìa,
mũi đỏ hoe, đôi môi tím tái, vẻ mặt mà anh không muốn trông thấy. Bố thì
đóng cửa phòng, bỏ cả cơm tối. Anh ngờ ngợ, thấy trên mặt bàn phòng
khách có một hộp bánh kem, biết vừa có khách đến chơi, anh hỏi thăm chị
Trần giúp việc mới biết bà Nghiêm vừa đến. Chẳng ai đụng chạm vào cái
bánh, cái bánh vẫn nguyên như chịu trận. Hôm sau, anh không dám ra khỏi
nhà, các phòng không tiếp xúc với nhau, cũng không thấy một khuôn mặt
tươi cười nào, vẫn lạnh lùng, bỏ mặc tất cả. Bố vẫn đóng cửa. Mẹ không
khóc, chỉ thở dài. Ngày thứ ba, anh đến nhà Kỳ Dao, kể lại chuyện trong
nhà. Kỳ Dao rất ngạc nhiên, nhưng lại bất ngờ vui mừng, nghĩ: cứ để sự
việc vỡ lở, rách giấy biết đâu lại giữ được lề; gia đình cổ như thế rất sĩ diện,
gạo đã thành cơm, dù thế nào cũng phải nuốt. Minh Tốn cũng có cảm giác
thanh thản nhưng lại mong đợi một điều khác. Anh nghĩ, nếu bố nổi cơn
thịnh nộ, từ con, thậm chí không cho về nhà thì cũng chẳng sao. Cả hai
cùng có hy vọng mỏng manh, nhỏ bé, cùng niềm xúc động, càng yêu
thương nhau hơn. Rất may Xasa không đến làm phiền. Hai người ngồi ôm
nhau trên sofa, quấn chung tấm chăn len, tay trong tay, lặng lẽ nhìn ánh
sáng trên rèm cửa sổ đang tắt dần. Con hẻm phía dưới ồn ào như đang nói
hộ hai người, chim sẻ chiêm chiếp cũng như đang nói hộ hai người. Những
tiếng động khe khẽ như mảnh vụn nỗi hận và tình yêu, chia đều cho mỗi
người, cùng gắng sức chịu đựng. Trong phòng tối hẳn, vẫn không bật đèn,
chung quanh mịt mờ, không gian và thời gian không rõ ràng, chỉ có hai cơ
thể ấm áp và hiện hữu đang sát vào nhau.

Mọi điều mong đợi của Minh Tốn đều tan thành mây khói. Hôm ấy, anh về
nhà, vừa vào đến cửa đã cảm nhận ngay bầu không khí hoà dịu. Tuy đã
mười một giờ đêm, không ai hỏi anh đi đâu về. Cửa phòng của bố khép hờ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.