TRƯỜNG HẬN CA - Trang 242

bây giờ thì rất thiết thực, không còn xao xuyến. Lúc này, hai người vẫn im
lặng, mỗi người ngồi một nơi, tránh ánh mắt của nhau, không dám nhìn mặt
nhau, như sợ đối phương cười chê. Ngồi suốt buổi chiều, trời tối, Kỳ Dao
đứng dậy bật đèn, hỏi:

- Ở đây ăn cơm nhé?

Căn phòng sáng lên, hai người tưởng đâu như chưa quen nhau, có phần
khách khí. Minh Tốn nói:

- Mình về ăn cơm ở nhà!

Nhưng anh vẫn không đứng dậy ra về. Kỳ Dao không hỏi thêm và cứ thế
vào bếp thổi cơm. Một mình Minh Tốn, anh đến góc này, sang góc nọ. Cửa
sổ nhà đối diện cũng đã sáng đèn, nhìn rõ người ở trong phòng đang đi lại
bận rộn, cửa nhà bên thì đóng mở rầm rầm. Lát sau, tiếng xèo xèo xào nấu
từ trong bếp vọng ra, một thứ âm thanh ấm áp. Tiếp đó là mùi thơm của
thức ăn. Lòng anh yên tĩnh, thậm chí cảm thấy vui vui. Kỳ Dao đưa thức ăn
lên, một bát canh, một đĩa thức ăn, thêm một đĩa ốc vàng. Hai người ngồi ăn
cơm, không hề nhắc đến bất cứ chuyện gì trong tám hôm vừa rồi. Hai người
bắt đầu nói chuyện, chuyện thời tiết, chuyện những kiểu trang phục mới,
những chuyện nghe thấy trên đường phố. Ăn xong, hai người cùng tìm
quảng cáo phim trên báo Tân Dân buổi chiều. Kỳ Dao chỉ vào một phim
mới của Hồng Công, nói:

- Chúng mình đi xem phim này nhé!

Đúng phim hôm trước Minh Tốn vừa đi xem với hai chị, nhưng không đành
từ chối. Hai người thu dọn chuẩn bị đi xem, ra đến cửa, tay đã nắm lấy ổ
khoá rồi, nàng bỗng ngừng lại, quay sang áp mặt vào ngực anh, hai người
lặng lẽ ôm nhau không biết trong bao lâu. Đèn đã tắt, chỉ còn ánh đèn nhà
bên hắt sáng lên rèm cửa sổ, mơ hồ, mỏng manh phủ lên sàn nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.