TRƯỜNG HẬN CA - Trang 244

ra không có gì khác mà là tín hiệu của tương lai. Sự việc ấy là, Kỳ Dao có
mang.

Ban đầu, hai người không dám tin là thật, về sau, không còn nghi ngờ gì
nữa, chẳng còn biết làm cách nào. Họ không dám ở nhà nói chuyện này chỉ
sợ hàng xóm nghe thấy, đành phải ra công viên, nhưng lại sợ gặp người
quen, đành phải đeo khẩu trang. Hai người nghi ngờ, sợ hãi, cảm thấy nguy
hiểm. Một mùa đông nữa lại đến, cây cối trong công viên xác xơ, lớp băng
mỏng phủ mặt hồ, cỏ úa vàng, mặt trời trắng sau làn mây. Hai người không
nghĩ ra được cách nào khác, cứ đi vòng quanh bãi cỏ. Không khí khô lạnh,
da mặt căng lên, tóc rũ xuống, một cảm giác tận cùng. Ra khỏi công viên,
Minh Tốn và Kỳ Dao vội chia tay, vờ như không quen biết. Thành phố
huyên náo, đầu óc rối loạn, tưởng chừng cơn mưa ập đến. Hai người đi
riêng rẽ, chỉ chốc lát đã không thấy nhau.

Hôm sau, họ đến một công viên rất xa để tiếp tục bàn bạc. Vẫn cây cối xác
xơ, người thưa thớt, chim sẻ nhảy nhót trên cỏ, nắng nhạt di động như mách
bảo thời gian đang trôi, không thể trì hoãn. Cả hai cùng cuống lên nhưng
vẫn không có cách nào khác. Sau rồi, cãi nhau không lý do. Kỳ Dao đang
nghén, trong người khó chịu, lại lo lắng, bế tắc, đâm ra dễ cáu gắt. Minh
Tốn cũng bối rối, lo cho nàng, đành phải nín nhịn, an ủi không phải lối,
càng không tự chủ. Đến khi không nhịn được nữa cũng đâm ra bực mình.
Họ đứng giữa lối đi trong công viên, ban đầu còn nói nhỏ, lời qua tiếng lại,
về sau không còn để ý đến chung quanh, nói to hơn. Cho dù nói to đến mấy
đi nữa, trong ngày đông lạnh lẽo này tiếng nói cũng chìm đi, vừa nói ra thì
gió đã xua tan. Chỉ một vài con chim bay lượn trên không, như tung bụi. Họ
thật sự tuyệt vọng, nhưng không phải tuyệt vọng đến tận cùng, mà vẫn thầm
mong mỏi. Trái tim hai người như đang vươn tới, sinh tồn cả trong khe đá.
Đừng thấy họ không còn cách nào, dày vò lẫn nhau, bởi chưa chịu thua nên
còn giằng co. Cả hai cùng gầy đi, sắc mặt xạm lại, mặt Kỳ Dao nổi mụn. Sợ
hãi ban đầu qua đi, tiếp theo là thời kỳ mệt mỏi. Hai người không đi công
viên, cũng không bàn bạc gì nữa, nàng ngồi trong chăn ôm túi nước nóng,
chàng ngồi ở sofa, khoác tấm chăn len. Hai người như ấp trứng, tưởng đâu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.