TRƯỜNG HẬN CA - Trang 245

ấp như thế có thể xua tan nguy hiểm kia. Cho đến khi ánh nắng chuyển sang
tường phía bên kia, Minh Tốn lấy tay làm thành nhiều hình in bóng lên
tường, có thiên nga, có chó, có thỏ, có chuột, Kỳ Dao ngồi ở giường xem.
Cho đến lúc ánh nắng không còn trên tường, trò chơi bóng cũng kết thúc,
căn phòng tối lại.

Những ngày này Minh Tốn thổi cơm. Xưa nay anh chưa bao giờ đụng đến
nồi niêu, bây giờ ra tay là chuyện không bình thường, ngay cả anh cũng giật
mình. Anh tập trung chú ý nấu nướng, gác điều phiền muộn sang một bên.
Trên người anh quàng cái tạp dề hoa của Kỳ Dao, hai tay cho vào ống áo,
đầu tóc rối bù, trán lấm tấm mồ hôi, mắt lấp lánh niềm vui, bưng cơm và
thức ăn đến bên giường Kỳ Dao. Nàng vừa ăn vừa nuốt nước mắt, nước mắt
chảy xuống bát cơm. Minh Tốn đứng đấy, tay chân lúng túng, không biết để
vào đâu, trông anh như người làm thuê, lát sau nước mắt cũng trào ra. Sự
việc không thể kéo dài được nữa rồi, cần phải quyết đoán. Kỳ Dao nói, ngày
mai sẽ đi kiểm tra để nạo thai, Minh Tốn đòi sẽ cùng đi. Nàng không bằng
lòng, nói: mình thì không thể nào tránh được, còn làm khổ thêm một người
nữa làm gì. Đời mình thế là hết, nhưng Minh Tốn vẫn chưa hết trách nhiệm.
Nàng xoa đầu anh, cười trong nước mắt, nói:

- Để rừng lại thì không sợ thiếu củi đun!

Nàng rất yêu người con trai này, sẵn sàng làm mọi việc vì anh.

Minh Tốn nói:

- Người ta hỏi bố đứa bé này thì nói sao?

Kỳ Dao nghĩ đúng là một vấn đề, nhưng không nói thì ai cũng đoán biết.
Nàng không lộ hành tung, anh vẫn đến chơi thì khó mà tránh được nghi
ngờ. Người khác không nghĩ ra, nhưng chẳng nhẽ bà Nghiêm cũng không
nghĩ ra? Chợt trong đầu Kỳ Dao loé sáng, nghĩ đến một người, đó là Xasa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.