TRƯỜNG HẬN CA - Trang 238

- Cũng chỉ là uyên ương hoang dã.

Minh Tốn biết mình đuối lý, buông Kỳ Dao ra, quay lưng lại. Từ phía sau
anh, Kỳ Dao dỗ dành, giọng dịu dàng:

- Giận rồi à?

Minh Tốn im lặng, lát sau anh nói đến chuyện mẹ đẻ. Anh nói, từ nhỏ đến
lớn anh sống với mẹ già, mỗi khi trông thấy mẹ đẻ đều rất ngượng, nhất là
không thể ngồi nói chuyện riêng với bà, cứ gặp nhau là phải bỏ đi ngay.
Anh nghĩ đến chuyện ấy mà đau lòng, mẹ đẻ dạy anh biết buồn là thế nào.
Cuối cùng, anh nói, hơn hai mươi năm nói chuyện với mẹ đẻ chỉ bằng nói
với Kỳ Dao một buổi tối. Nàng ôm đầu anh vào lòng, vuốt tóc anh, lòng
đầy thương cảm, yêu và đồng cảm với anh. Minh Tốn nói:

- Mình biết, không ai bằng Dao, nhưng mình chẳng có cách nào khác.

Anh nói đến “chẳng có cách nào khác” còn buồn hơn vừa rồi. Con người có
thể có những trở ngại không thể vượt qua, nhưng anh không nghĩ được trở
ngại của anh lại ở đây, thật sự không có cách nào khác. Kỳ Dao an ủi anh,
hứa đối xử tốt với anh, tốt cho đến ngày anh lấy vợ sẽ đến làm phù dâu, từ
đấy sẽ không gặp nhau nữa. Minh Tốn nói:

- Như thế là Dao muốn mình chết, vừa hợp hoan, vừa chia ly.

Đến lúc ấy, mọi lời nói đùa của hai người trở thành những lời chua xót,
cùng nói và cùng rơi nước mắt.

Cả hai tuy đến không hình, đi không bóng, đến sớm về muộn để tránh tai
mắt mọi người, nhưng giấu được ai chứ đâu giấu được bà Nghiêm. Từ lâu
bà đã để ý, hai người chưa có gì bà đã phỏng đoán, cho đến khi có gì thì
khỏi cần đoán cũng đã biết. Bà thầm oán trách mình đã chắp mối bắc cầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.