TRƯỜNG HẬN CA - Trang 263

Cơm của Trình có thịt muối, thêm một bát to canh trứng. Hai người ngồi
đối diện, ăn cơm, đói lắm rồi, bụng rỗng không. Ăn một bát cơm mới thấy
đỡ đói, cứ thế ăn hết bát nọ đến bát kia như không biết no, cuối cùng nồi
cơm hết sạch. Canh trứng cũng không còn, bất giác hai người cùng cười.
Mười hai năm mới gặp lại nhau, chưa nói được gì nhiều thì đã vội ăn. Nhớ
lại ngày xưa cùng nhau ăn không biết bao nhiêu bữa, cộng lại không bằng
bữa ăn hôm nay. Hai người cùng cười và cùng ngượng. Thấy Trình nhìn
mình, Kỳ Dao nói:

- Anh đừng nhìn em như thế, anh chỉ một người, còn em những hai, như
vậy ăn cũng chỉ bằng anh.

Nói đến đây, hai người cùng ngơ ngác, không biết làm gì nữa. Lát sau, Kỳ
Dao cười gượng, nói:

- Em biết, anh muốn hỏi em, nhưng anh hỏi, em không biết trả lời thế nào,
dù sao đi nữa thì lúc này em đang trong mắt anh, đừng hỏi thêm gì nữa!

Nghe Kỳ Dao mạnh dạn nói hết sự tình, Trình chẳng biết làm gì hơn, lòng
thầm xót xa, nghĩ: cuộc đời biển dâu khôn lường. Nhưng khi đã nói ra hết,
hai người cảm thấy thanh thản. Họ không nhắc gì chuyện cũ, chỉ nói chuyện
hiện tại. Trình nói anh đang làm việc ở phòng Tài vụ của một công ty, tiền
lương đủ cho một mình ăn uống, dư dật đôi chút, chỉ mãi gần đây mới thấy
căng thẳng, nhưng so với những người có gia đình vẫn khá hơn nhiều. Kỳ
Dao nói, mình thu nhập từ tiêm thuê cũng tàm tạm, gần đây cũng phải ra
hàng đồ cũ luôn. Trình không khỏi lo lắng cho nàng, anh nói bán đồ cũ
không phải là kế lâu dài, bán hết rồi ra sao? Kỳ Dao cười, hỏi lại: kế lâu dài
là thế nào? Trình không trả lời được, nàng mới nhẹ nhàng nói:

- Qua được những ngày này đã là kế lâu dài rồi!

Trình hỏi, thời gian gần đây Kỳ Dao sống ra sao. Nàng kể tỷ mỷ chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.