TRƯỜNG HẬN CA - Trang 294

giềng. Lệ Lợi cứ ngang nhiên đi qua mặt họ, mọi người cũng quen đi, ba
đứa trẻ giữa đám khách cũng coi như người qua đường. Lệ Lợi rất thích khi
thấy con gái Kỳ Dao mặc bộ đồ áo liền quần màu vàng nhạt, dưới vành mũ
là những sợi tóc mềm mại xoã xuống trán. Lệ Lợi đưa ngón tay xoa xoa cái
cằm tròn xinh của đứa bé, trên khuôn mặt bé bỏng ấy nở một nụ cười tươi
như hoa. Trẻ nhỏ có thể thức tỉnh những tình cảm dịu dàng và trong sáng
giữa nhân thế rối ren trăm mối. Lệ Lợi là một mối trong mớ rối ren kia, có
biết bao nhiêu mối không gỡ ra nổi. Con người không chết vì mệt mỏi, chỉ
chết vì sự phiền muộn. Thế giới của trẻ thơ là thế giới giản đơn, khi chúng
cười với mọi người, ấy là lúc thế giới mở toang cánh cửa. Lệ Lợi nhìn đứa
bé, lòng vô cùng thanh thản. Nhưng tâm trạng rối bời khiến nét mặt Lệ Lợi
căng thẳng và giận dữ, đứa trẻ tỏ ra sợ hãi, có lúc nó khóc thét lên. Lệ Lợi
dỗ, càng dỗ nó càng khóc, Lệ Lợi không biết làm thế nào, thất vọng vô
cùng.

Cho đến khi Lệ Lợi không còn cách nào Kỳ Dao mới đến giải vây. Trong
vòng tay mẹ, đứa bé chỉ chốc lát là ngủ ngay. Kỳ Dao cười, nói:

- Cậu ba mặt con rồi mà chẳng biết dỗ trẻ.

- Ba con, nhưng đây là lần đầu tớ bế trẻ.

Kỳ Dao rất cảm động, nói:

- Cho nó làm con gái cậu nhé!

Lập tức Kỳ Dao biết mình lỡ lời, tỏ ra xem thường Lệ Lợi, vội nói thêm:

- Nó chẳng được cái diễm phúc ấy đâu!

Lệ Lợi không để ý, nói:

- Cứ như đạo Thiên chúa thì tớ có thể làm mẹ đỡ đầu của nó rồi đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.