TRƯỜNG HẬN CA - Trang 296

rằng có thời cùng chung chăn gối. Tóm lại, hai người trở thành người quen
biết cũ, anh biết tôi, tôi biết anh, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi. Vì thế,
khi Kỳ Dao nghe nói anh đang hẹn hò ai đó, trong lòng cũng không buồn
cho lắm, cùng lắm cũng chỉ nói anh vài câu, thế thôi. Minh Tốn cũng thấy
Kỳ Dao không thực sự và không để ý. Được tự do đi lại, anh không có gì
phải vội vã bức bách, rất ung dung hành động. Tuy vẫn hẹn hò các kiểu,
nhưng không bao giờ có những quan hệ rõ ràng, về sau những cuộc hẹn
cũng thưa dần. Bây giờ thì hai người không còn nồng nhiệt sôi nổi, nhưng
lại rất ổn định, thậm chí có thể gọi là vững chắc. Nếu như không có đứa trẻ
ở giữa, Minh Tốn có thể đến nhiều hơn. Đứa bé làm hai người không tự
nhiên, nó gợi lại rất nhiều hồi ức, khuấy động sự bình yên. Đứa bé biết nói,
nó gọi anh là “cậu Mao Mao”, lối xưng hô làm anh giật mình. Anh nhìn ánh
mắt đứa bé, tưởng như lúc nào nó cũng đuổi theo anh để đòi nợ, vừa sợ, vừa
ghét. Kỳ Dao biết ý, nên mỗi bận anh đến, đều bảo con sang nhà hàng xóm
hoặc ra ngõ chơi để tránh cho sự lúng túng kia. Lệ Lợi cũng khiến Minh
Tốn không yên. Lần đầu gặp Lệ Lợi, anh ngỡ là hộ tịch viên, mặc đồng
phục ka-ki xanh, dưới ống quần rộng thùng thình là đôi giày da lợn kiểu học
sinh trung học. Lệ Lợi nói làm anh kinh ngạc, một nửa là lời lẽ trên mặt
báo. Thật ra, từ lâu anh đã nghe Kỳ Dao nói đến cái tên Lệ Lợi, biết cả xuất
thân và gia đình Lệ Lợi, nhưng tất cả đều không giống những gì đang ở
trước mắt, không hiểu đâu là thực, đâu là hư. Lệ Lợi nhìn anh khiến anh
mất tự nhiên, như bị truy bức. Biết Lệ Lợi thường đến vào buổi tối và chủ
nhật, anh tránh những lúc đó, bởi thế cơ hội đến chỗ Kỳ Dao ít hơn. Tuy
nhiên, ít nhiều cũng đều ảnh hưởng đến hai người, cho dù mỗi người và
quan hệ giữa hai người đều đã định hình.

Thời gian đã qua đi như thế. Nếu đứa trẻ không lớn lên từng ngày thì không
cảm nhận được vật đổi sao dời. Cùng với việc tiêm thuê, Kỳ Dao còn nhận
thêm hàng gia công của xưởng dệt len. Cái hộp dây chuyền trong tủ năm
ngăn, Kỳ Dao chỉ mới đụng đến một lần, khi con lên sởi, nhờ Minh Tốn
đem đi bán lấy tiền, bán được rồi nhưng Kỳ Dao không đụng đến một xu,
bởi bất ngờ được nhận làm hàng len gia công. Mấy đêm liền không ngủ, Kỳ
Dao kiếm đủ tiền thuốc và tiền bồi dưỡng cho con. Tuy mệt sắp gục, nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.