TRƯỜNG HẬN CA - Trang 295

Kỳ Dao lại lỡ lời:

- Còn anh Trình sẽ là cha đỡ đầu.

Mặt Lệ Lợi đỏ bừng. Kỳ Dao nghĩ, Lệ Lợi sẽ nổi nóng, nhưng không. Mặt
Lệ Lợi không đỏ nữa, chợt cười, như châm biếm nhưng pha lẫn buồn
thương, nói:

- Anh Trình rất muốn làm bố nó!

Đến lượt Kỳ Dao đỏ mặt, hết đỏ mặt rồi mới nói:

- Được thế thì con tôi có phúc lắm!

Cả hai cùng im lặng, nhìn đứa bé. Bé vừa bú no, mắt lúc mở lúc nhắm, vô
cùng yên tĩnh, biết bao nhiêu việc khó xử đã trở nên tự nhiên và dịu dàng
trong ánh mắt yên bình kia. Một ngày chủ nhật đẹp trời của mùa xuân, Lệ
Lợi kéo bằng được Trình đến chụp ảnh cho hai người và cháu bé. Mọi
người đều có cảm giác ngược dòng thời gian, chỉ thêm đứa bé phá vỡ mọi
ảo giác. Ba người lớn và một đứa bé đi trong công viên, ngắm cỏ hoa với
tâm trạng thanh thản. Cỏ hoa rực rỡ dưới nắng vàng, mềm mại và thưa thớt
như không đứng vững, được chăm nom cẩn thận, nhưng vẫn có vẻ gắng
gượng vô vọng. Chỉ có đứa bé chập chững tập đi trên thảm cỏ khiến lòng
người phấn chấn, những bước chân nhỏ bé kiêu hãnh che khuất những ngọn
cỏ úa tàn. Lũ trẻ đuổi theo những đồ chơi trên thảm cỏ. Kỳ Dao cũng đặt
con xuống, ba người cùng nhìn nó ngã rồi tự đứng dậy.

Minh Tốn vẫn thỉnh thoảng và không gián đoạn đến thăm Kỳ Dao. Chuyện
đứa bé chừng như đã được giải quyết nên không có lý do gì để không đến.
Tâm trạng yêu và không muốn sinh con, đau và không muốn sinh con trước
kia đã phai nhạt. Nay hai người ngồi với nhau không còn quá xúc động, bởi
có phần chú trọng hình thức, không thực chất, cũng bởi do thói quen, dẫu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.