TRƯỜNG HẬN CA - Trang 390

bồ câu cũng phải bồi hồi xao xuyến nhường khoảng không của chúng. Ở
đó, tiếng ồn chìm xuống, con người nổi lên, bay bổng chốc lát là đủ. Trong
những hẻm có cửa sổ tò vò như thế, cũng có những khúc hát trái tim không
bình thường bị dồn nén bật ra, cửa sổ tò vò là thanh quản.

Nơi thật sự hiểu Cô-lo là những đường phố phía tây Thượng Hải, bởi anh ta
thường lui tới, nơi ấy có bóng cây che mát. Bóng cây cũng có lịch sử của
nó, che nắng cả trăm năm nay, đường phố Mậu Danh từ chỗ ồn ào đến yên
tĩnh, ồn ào và yên tĩnh đều có năm tháng. Anh ta thích đi dạo ở đây, bởi có
cảm giác lội ngược dòng thời gian. Anh nghĩ, phố này có đường tàu điện,
dù có tình huống nào đi nữa thì trên tàu điện vẫn là hai dãy ghế gỗ, ở đấy có
chiếu phim câm đen trắng, trong kẽ những viên gạch và trụ đá đều có chữ,
cố đọc có thể đọc ra sự trải nghiệm xưa cũ. Những đường phố phía đông
Thượng Hải cũng rất hiểu Cô-lo, con đường nào cũng chạy thẳng ra bờ
sông, phong cảnh ở đây phóng khoáng, thoáng đãng, phim câm đen trắng là
phim sử thi, sự trải nghiệm cũng rất bão tố dữ dội. Chim bay lượn trên mặt
sông không ngày tháng, cũng như bồ câu, điều anh ta mong muốn ở đây
không có năm tháng. Mong muốn không có gì quá đáng, không phải trời
rộng đất dày gì, mà chỉ là thời gian năm chục năm. Như mặt trời ở thành
phố này không mọc lên từ đường chân trời hoặc đường mặt biển, mà mọc
lên từ mái nhà, tóm lại bị hớt đầu mất đuôi, chỉ ở một khoảng giữa. Xét ra,
thành phố này vẫn là một đứa trẻ, không có bao nhiêu ngày tháng để nhìn
lại. Những đứa trẻ như Cô-lo lại thành một ông già, tưởng đâu trong chốc
lát có thể kể lại chuyện cũ. Lời tâm sự để nói với cảnh xưa. Đồng hồ trên
nóc nhà hải quan vẫn điểm là thứ bất diệt trong mây khói phiêu diêu, anh ta
nghe thấy tiếng vọng của ngày xưa. Cô-lo đi trên đường thể nào cũng có gió
thổi ngược lại. Là gió biến hình từ giữa những dãy nhà tràn ra, anh hờ hững
nhìn, nhưng lòng lại rất sôi nổi, thậm chí có cảm giác như đang hát múa.
Anh rất thích mặt trời lặn trên thành phố, đường phố lúc mặt trời lặn giống
như bức tranh sơn dầu phai màu, rất hợp với tâm trạng thành phố.

Hôm ấy, bạn bè nói nhà ai đó có hội vui, có những ai những ai đến, nghe
đâu có cả Hoa hậu Thượng Hải hồi xưa cùng dự. Anh ta ngồi sau xe mô-tô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.