TRƯỜNG HẬN CA - Trang 395

đoá hoa cô đơn chậm rãi nở trên bầu trời đen thẳm, rồi tung ra muôn vàn
ánh sao sa, biến dần và để lại một bóng trắng mờ nhạt rất lâu mới tan vào
màn đêm.

Từ sau lần ấy, Kỳ Dao gặp lại Cô-lo trong một vài buổi vui khác, dần dần
quen nhau. Một hôm, Cô-lo nói với nàng: anh ta ngờ rằng mình là người
của bốn mươi năm trước, có thể đã chết vì một tai nạn nào đó rồi đầu thai
trở lại, số kiếp vẫn chưa trọn nên khó quên người xưa, cảnh cũ. Kỳ Dao hỏi
anh căn cứ vào đâu để nói thế. Anh ta nói, căn cứ vào việc vô cớ hoài tưởng
Thượng Hải bốn mươi năm trước. Việc ấy liệu có liên quan gì đến anh ta?
Có lúc anh đang đi ngoài phố, chợt như trở về với quá khứ, phụ nữ mặc
xường xám, con trai mặc lễ phục, xe điện leng keng, tiếng rao “Ai mua hoa
bạch lan đây” thánh thót như chim hót, cả tiếng kéo cắt xoàn xoạt, giòn tan
của các hàng tơ lụa dọc phố. Bản thân anh ta cũng trở thành người cũ, một
người con trai có vợ hiền, sống quy củ, tóc rẽ ngôi giữa, tay xách cặp, đi
làm ở sở Tây. Nghe đến đây, Kỳ Dao bật cười, nói:

- Như thế nào là một bà vợ hiền?

Anh ta mặc Kỳ Dao, cứ thế nói: một hôm, anh ta ngồi tàu điện đi làm, bất
ngờ trên tàu gặp một vụ đấu súng, đặc vụ của Uông Tinh Vệ truy giết phần
tử Trùng Khánh đánh nhau trên toa tàu, đuổi nhau từ đầu toa đến cuối toa,
anh ta bị thương vì một viên đạn lạc. Kỳ Dao nói:

- Chuyện anh xem trên truyền hình đấy chứ?

Anh ta vẫn tỉnh bơ, nói rằng, mình quả là một oan hồn, lòng không đặng,
bởi thế cho đến hôm nay, người là của hôm nay, cõi lòng vẫn của ngày xưa
ấy. Anh nói:

- Chị thấy đấy, em rất thích chơi với những người hơn tuổi mình, như thế
em có cảm giác đã quen biết nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.