TRƯỜNG HẬN CA - Trang 396

Lúc này, nhạc lại nổi lên, hai người cùng ra nhảy với nhau. Nhảy được nửa
chừng, bất giác Kỳ Dao bật cười:

- Tôi mới là người của bốn mươi năm trước, nhưng muốn trở lại thời ấy
cũng không được, còn anh muốn trở lại thì cứ việc trở lại!

Anh ta thấy xúc động, không biết trả lời thế nào. Nàng nói tiếp:

- Cứ coi như đó là một giấc mơ, là giấc mơ của tôi, không chờ đến lượt anh,
nhưng lại giống nhau!

Nói xong, hai người cùng cười. Tan hội, Cô-lo mời Kỳ Dao vào một dịp nào
đấy cùng đi ăn cơm. Nàng cười thầm nhưng cũng cảm động khi thấy anh ta
đang sắm vai quân tử hào hiệp, liền nói:

- Thôi, để tôi mời! Không đi tiệm, mời đến nhà tôi ăn bữa cơm thường, anh
vui lòng thì đến, không đến cũng chẳng sao.

Đúng hẹn, Co-lo đến rất sớm, ngồi ở sofa xem Kỳ Dao nhặt giá. Kỳ Dao
mời luôn cả Vĩnh Hồng và bạn trai mới của Hồng, mọi người vẫn gọi anh
này là Chân sếu. Sắp đến giờ ăn hai người mới đến. Thức ăn đã bày lên bàn,
Cô-lo như một nửa chủ nhà, xăng xái bày bát đũa. Bởi khách chỉ là lớp đàn
em, Kỳ Dao không khách khí gì, thức ăn nguội, thức ăn nóng cùng bày lên
một lúc, chỉ có món canh vẫn trên bếp lò. Vĩnh Hồng và bạn trai của cô
không quen Cô-lo, đã gặp mặt nhưng chưa biết tên, chưa hỏi chuyện bao
giờ. Đôi bên cùng lạ, không biết nói chuyện gì, tất cả do Kỳ Dao dẫn
chuyện. Bởi đang ăn nên nói toàn chuyện món ăn, Kỳ Dao nói đến những
món ăn không có trên bàn hôm nay, ví dụ món gà tần nước dừa Inđônêxia,
vì không mua được nước cốt dừa. Cả món thịt xá-xíu Quảng Đông, không
đâu bán bột xá-xíu. Hoặc các món khác như gan ngỗng Pháp, nước mắm
Việt Nam... Kỳ Dao nói, đó là những món ăn vẫn có trên bàn ăn bốn mươi
năm trước, tựa như hội nghị Liên hợp quốc, thức ăn của nước nào cũng có.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.