TRƯỜNG HẬN CA - Trang 397

Thượng Hải thời đó như một thế giới nhỏ, có thể thưởng thức phong vị
đông tây nam bắc, nhưng nói gì thì nói, phong vị là thứ ở ngoài cửa sổ,
quan trọng hơn là những gì ở trong cửa sổ, đó là điều cơ bản hàng ngày.
Bốn mươi năm trước những thứ đó không phải nói, không cần niêm yết,
cũng không cần quảng cáo, một hạt gạo, một ngọn rau cũng đều ngon,
không hiểu tại sao bây giờ cái gì cũng xô bồ, nháo nhào, cứ như thức ăn
trong chảo lớn của nhà ăn tập thể vậy. Nên nhớ rằng, mỳ của bốn mươi năm
trước cũng từng bát một. Cô-lo biết Kỳ Dao nói những chuyện đó cho mình,
ý chừng bảo với anh ta rằng đó là nỗi niềm bốn mươi năm trước, nhưng anh
ta cho là những chuyện vặt. Anh ta biết Kỳ Dao đang cười mình, chẳng
những không thấy khó chịu, trong lòng còn lý thú vì những lời phê phán, đó
là những điều nhập môn của anh ta. Anh ta còn hiểu được cái thông minh
của Kỳ Dao, cái thông minh của bốn mươi năm trước, không giành được
địa vị nào, nhưng nhẫn nhục chịu đựng, không giương nanh múa vuốt, kêu
gào hò hét, mà phần lớn là suy nghĩ cho người khác, ít tính toán vì bản thân,
trong đó ấp ủ mối quan tâm. Cái thông minh bốn mươi năm sau không thể
nào có.

Sau lần ấy, anh ta đến chơi thường xuyên hơn. Một bận, anh ta đến, gặp
Vĩnh Hồng đang nhờ Kỳ Dao bảo cách cắt áo khoác ngoài, anh ta ngồi
nghe. Tuy không hiểu gì về cắt may, nhưng trong đó ẩn chứa những đạo lý
trừu tượng, có thể dùng cho nhiều việc. Anh ta nghĩ, mình xưa nay chẳng
hiểu gì, những đĩa nhạc Jazz chỉ là nhạc đệm, hoặc là âm thanh phụ, còn
những dòng chính và tình tiết nội dung lại ở đây; âm thanh thiên biến vạn
hoá của saxophone hay đến mức có thể, cuối cùng cũng là để thu hút sự chú
ý của mọi người. Nhưng nét chính lại rất lặng lẽ, rất đơn giản, thậm chí chất
phác, là trái tim bình dị. Anh ta nhìn qua cửa sổ, đối diện là cửa sổ nhà bên,
khép kín, không rõ trong đó ẩn náu những gì, anh ta nghĩ: có thể là tình tiết
của lãng mạn. Anh dạo bước trong phòng, nghe rõ tiếng cót két của sàn nhà
đã rệu rã. Anh thực sự không biết, thực sự không hiểu. Thật ra, lãng mạn
của bốn mươi năm trước đang ở trước mắt, tản mát khắp nơi. Cô-lo quả là
một thanh niên có hiểu biết, thoáng cái đã hiểu nhân tình thế thái của thời
đại. Mọi sự thật không thể qua được mắt anh ta, mọi điều giả dối cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.