TRƯỜNG HẬN CA - Trang 426

Nói xong quay vào bếp nấu cơm chiều. Đến lượt Cô-lo mặc Kỳ Dao, anh ta
vẫn ngồi buồn bực trên ghế. Không rõ thế nào lại để Kỳ Dao có lý, nắm
quyền chủ động. Những lúc như thế mới tỏ rõ kinh nghiệm cuộc sống ai cao
hơn ai. Kinh nghiệm ấy dựa vào thời gian tích lũy, có thông minh bao nhiêu
cũng không vượt nổi thời gian, một vài ngày còn có thể, một năm hai năm
cũng có thể, nhưng mười năm, hai mươi năm thì khó mà nói!

Bữa cơm tối nay phong phú và ngon hơn mọi hôm, những bực bõ mới rồi
của Kỳ Dao không còn, nàng cư xử với Cô-lo thật chu đáo, nói nhiều
chuyện vui vẻ, toàn là những chuyện chưa nói bao giờ. Cô-lo bớt giận,
tưởng chừng quên hết chuyện không vui mới rồi, nhưng Kỳ Dao thì nhắc
lại:

- Cậu nghĩ hôm ăn lẩu chị nói những chuyện ấy không có lý do hay sao?
Chị đâu rỗi hơi!

Cô-lo không biết Kỳ Dao định nói gì, chỉ dừng đũa.

- Chị nghĩ lại nhiều năm trước đấy, cũng ngày đông giá lạnh như thế, cũng
bốn người vừa trai vừa gái ngồi ăn lẩu, trong đó có một phụ nữ không liên
quan gì, giữa hai nam và một nữ sau đó xảy ra chuyện nằm mơ cũng không
thể ngờ tới, ngừng một lát, Kỳ Dao nói tiếp, người con gái ấy là chị!

Cô-lo đặt đũa xuống, ngước nhìn Kỳ Dao. Vẻ mặt nàng vẫn rất bình thản,
tưởng đâu như kể chuyện người khác. Hơn hai mươi năm trước, chuyện cãi
nhau giữa nàng với Mao Mao, Xasa đã xa lắm rồi, không còn liên quan đến
nỗi đau ngày ấy nữa. Có những tình tiết không hiểu mơ hồ thật hay giả,
trước sau không ăn nhập gì với nhau. Bởi sự bình thản và tùy ý ấy, bi kịch
trông thấy càng thêm đau lòng. Lần đầu tiên anh ta nghe Kỳ Dao nói
chuyện của mình, trước kia chỉ miêu tả tình cảnh, trong cảnh đó, con người
mờ nhạt, lúc ẩn lúc hiện. Bây giờ, con người ấy đột hiện, thành người thật,
nhưng nỗi lòng anh lại huyễn hoặc như rơi vào mây mù dày đặc. Khuôn mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.