TRƯỜNG HẬN CA - Trang 428

trong không trung. Kỳ Dao ra khỏi phòng, anh nhìn theo bóng nàng khuất
sau cánh cửa, người nóng lên. Lúc nàng quay lại, thấy anh ta ngồi run rẩy
trên ghế, hai hàm răng đánh cầm cập. Nàng đặt thức ăn xuống, đến vuốt tóc
anh, nhưng bị anh ôm chặt như một sợi dây leo. Hỏi sao thế, anh không trả
lời, nhắm mắt, áp sát vào người nàng. Kỳ Dao cảm thấy người anh ta nóng
rực, vuốt ve anh, đặt anh nằm xuống giường. Hai cánh tay anh ta ôm ngang
lưng Kỳ Dao, kéo nằm lên người mình. Nàng kêu buông tay, buông tay.
Anh ta ôm chặt hơn. Nàng cuống lên, tát vào mặt anh ta, anh ta nhắm mắt
nhưng vẫn không buông tay, mặc cho nàng tát đến đau cả tay. Thấy mặt anh
ta bị tát đỏ lên, Kỳ Dao dịu lại, lấy tay xoa nhè nhẹ mặt anh, lại bị mặt anh
áp sát. Cứ như thế một hồi lâu. Kỳ Dao thở dài, phủ lên ngực anh ta, anh lật
người lại, đè nàng xuống dưới.

Cơn sốt trên người anh ta đã lùi, mồ hôi lạnh toát ra, anh ta vẫn run, miệng
lắp bắp như mê sảng, không nghe rõ nói gì. Kỳ Dao dỗ dành anh ta, dỗ như
dỗ trẻ con. Anh ta muốn gì cũng chiều. Mấy bận anh ta luống cuống, định
làm gì đó nhưng không biết nên làm thế nào, vật vã, giận dỗi, Kỳ Dao dùng
tay giúp anh ta. Anh khóc lên mấy tiếng, buồn bã, mọi toan tính đều đổ vỡ.
Nàng an ủi anh, cổ vũ anh. Đêm vừa dài vừa không yên bình, nhiều việc
thừa. Đèn lúc sáng, lúc tắt, người lúc thức, lúc ngủ. Đêm ấy, không hiểu sao
hẻm Bình An lại yên tĩnh đến thế, không có một tiếng đêm nào, cả thế giới
đều là âm thanh của hai người. Âm thanh ấy cũng bị nuốt chửng, càng ồn ào
càng hiu quạnh. Hai người có nhiều ác mộng, kêu thét, nhịp thở nặng nề,
mắt cay xè. Một đêm mệt mỏi như có ngàn cân đè nặng. Hai người đều cầu
mong cho chóng sáng, nhưng khi có chút ánh sáng trên rèm cửa sổ, cả hai
lại sợ không biết hôm nay sẽ sống thế nào đây! Anh ta mệt mỏi rã rời, tay
chân không buồn cử động. Nhưng Kỳ Dao rất tỉnh táo, mờ sáng đã dậy. Khi
chải đầu rửa mặt, nàng không dám nhìn vào gương, rồi vội vã xách làn ra
khỏi cửa. Ngoài đường trời vẫn còn tối, đèn đường chưa tắt, lác đác vài
người qua lại. Kỳ Dao ra chợ, ở đấy đã có tiếng người, trời cũng sáng hơn,
lúc này nàng mới thấy mình sống lại. Đèn đường tắt, bầu trời vẫn loáng
thoáng mấy vì sao mờ nhạt. Kỳ Dao nghĩ, đây là lúc nào nhỉ? Nàng về đến
nhà thì trên giường không còn người, Cô-lo đã đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.