TRƯỜNG HẬN CA - Trang 429

Anh ta đi không trở lại, Kỳ Dao thấy như vậy mà hay. Buổi sáng, anh ta đi
rồi, việc đầu tiên của Kỳ Dao là kéo rèm cửa sổ để ánh nắng tràn vào hoá
giải tất cả những gì của đêm qua. Bắt đầu từ đêm ấy, mọi suy tư của Kỳ
Dao sống động hẳn lên, nàng nghĩ: không xảy ra việc gì. Những ngày sau
đó, rất bình thản, đêm cũng rất bình thản. Người đến, người đi cũng thưa
dần, người nào bận việc người ấy. Kỳ Dao bắt đầu đan cái áo len cashmere,
kiểu khá phức tạp. Nàng ngồi đan từ sáng đến tối, chỉ phải nấu ăn vào giữa
buổi, mở máy thu hình từ sáng sớm cho đến lúc trên màn hình xuất dòng
chữ “Xin hẹn gặp lại”, lúc này mới chịu cất len đan, đi ngủ. Ngay cả tên
anh ta Kỳ Dao cũng không nghĩ tới, cứ như chưa hề có anh ta. Hơn nữa, ý
nghĩ rất lạ lùng: ngày vẫn thế đấy thôi? Một hôm, Chân sếu đến, hỏi:

- Cô-lo về từ lúc nào?

Kỳ Dao ngớ ra, không biết anh ta đi đâu, đi lúc nào. Chân sếu lại hỏi:

- Cậu ấy bảo đi Vô Tích kia mà?

Kỳ Dao không nói gì, lòng cười vô cớ. Hôm ấy, Kỳ Dao làm thật nhiều thức
ăn mời Chân sếu, làm một vài món ngon, nghe anh ta khoác lác. Gần đây,
Chân sếu trúng đậm mấy vụ, kiếm được kha khá, bởi thế cũng nhiều chuyện
hơn, đem khoe Kỳ Dao. Nàng nghe rất kỹ, chốc chốc lại hỏi thêm vài ba
câu. Chân sếu được coi trọng như thế rất cảm động, lại uống vài chén rượu,
mắt long lanh, nói:

- Cô Dao ạ, cô hay bạn cô cần đổi tiền, đưa cháu đổi giúp, cao hơn hẳn đổi
ở Ngân hàng Trung Quốc.

Anh ta so sánh hai tỷ giá, còn tính cho Kỳ Dao nghe. Kỳ Dao nói không có
ngoại tệ. Ngừng một lát, lại nói:

- Đổi vàng cháu có đổi không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.