TRƯỜNG HẬN CA - Trang 427

Kỳ Dao như trong bóng nước, lay động, mờ ảo. Anh ta biết mình đang rơi
lệ. Những giọt lệ nửa đồng tình, nửa xúc động. Nàng nói:

- Chị không khóc, cậu khóc gì cơ chứ?

Anh ta gục đầu xuống bàn, nói:

- Em cũng không biết nữa!

Kỳ Dao đã công khai những bí mật của mấy chục năm trước. Liền mấy hôm
sau đó, một người nói, một người nghe. Người nghe và người nói đều hút
thuốc, khói thuốc luẩn quẩn trong phòng. Vẻ mặt cả hai đều ngơ ngác, tiếng
nói cũng ngơ ngác. Đó là câu chuyện bắt đầu từ bốn mươi năm trước, con
người trong lớp khói bụi gấm hoa, ngày nay biết tìm đâu đầu mối câu
chuyện! Bắt đầu câu chuyện tuy là bi kịch, nhưng là bi kịch phù hoa nhung
lụa, câu chuyện kết thúc ở đâu? Tiếng nói của nàng lắng xuống, im lặng hồi
lâu, chỉ có sương khói tự do hợp tan. Thế rồi trong phòng đột nhiên vang
lên ba tiếng vỗ tay nhè nhẹ của nàng. Anh ta giật mình, ngước nhìn, nàng
đang cười trong chập chờn sương khói, nói:

- Vở kịch diễn đến đây cũng sắp đến hồi kết.

Anh ta khẽ rùng mình, cảm thấy âm u sợ hãi. Nàng nói tiếp:

- Làm người như diễn kịch, đúng không nào?

Anh ta không phủ nhận, nhìn nàng đứng dậy, sương khói phủ quanh, đi đến
xoa đầu anh ta, lòng nguội lạnh. Bàn tay nàng vuốt mái tóc anh, chỉ nghe
tiếng:

- Ôi, cậu em bé bỏng!

Anh ta giơ tay định nắm bắt tay Kỳ Dao nhưng không được, chỉ quờ quạng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.