TRƯỜNG HẬN CA - Trang 460

- Đúng là hơi muộn, không những muộn mà chuyện cũ được nhắc lại, khiến
tôi giật mình. Nhưng muộn cũng có cái hay, sách lại bán được, rất tốt cho
tôi.

*

Tiểu thuyết này đã được giới thiệu ở hải ngoại chưa?

- Có. Đài Loan, Hồng Kông đã xuất bản. Thời báo Trung Quốc của Đài
Loan tặng giải “Tác phẩm hay” của năm 1996.

- Tôi đã từng lược trích một số tác phẩm để đăng báo, có những tác phẩm
tôi cắt bỏ từng đoạn lớn mà không thương xót. Nhưng với tác phẩm này tôi
thấy rất khó cắt bỏ, bối cảnh và tình cảm của mỗi chương, mỗi đoạn được
gắn kết với nhau. Tôi nghĩ, trên thực tế các nhà văn cùng cảm nhận cuộc
sống, cùng thông qua tác phẩm văn học để đưa đến cho người đọc những
cảm nhận của mình, nhưng tại sao lại có sự khác biệt kia?

- Tác phẩm của tôi rất khó rút gọn, vì cốt truyện không thật rõ ràng, không
gọn, tuy bản thân sự việc rất đơn giản. Chủ yếu tôi đã kể lại câu chuyện ấy
thế nào, truyện của tôi rất khó rút gọn, điều này có liên quan đến cách viết.

*

Phải chăng bà muốn truyền đạt những cảm nhận của mình hoặc mở ra

một bối cảnh mới để truyền đạt một không khí nào đấy?

- Câu chuyện và những gì đằng sau câu chuyện có liên quan chặt chẽ với
nhau, mọi tình tiết phải rất gắn kết, hợp lý. Ví dụ, cốt truyện của Trường
hận ca
rất đơn giản, một cô gái Thượng Hải được sống trong lầu son nhung
lụa, bỗng thời cuộc thay đổi, có quan hệ với một thanh niên, về sau bị giết,
chết một cách oan khuất. Chuyện rất đơn giản, nghe như một mẩu tin trên
mặt báo. Nhưng kể lại câu chuyện, tôi đã đặt nó trong một bối cảnh, cho
nên tôi đã viết về ngõ nhỏ, về đàn bồ câu, tất cả những cái đó đều nằm
ngoài cốt truyện. Chỉ có bối cảnh ấy câu chuyện mới có một giọng điệu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.