TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 105

Tôi cắn răng bước tới. Tư Mã Cẩn Du tháo cây thoa hình hoa ngọc lan

trên búi tóc tôi xuống, vung tay lên, ném nó ra ngoài cửa sổ. Tôi mở to hai
mắt, chỉ cảm thấy da đầu bỗng nhiên mát rượi, thế rồi Tư Mã Cẩn Du thu
tay về, cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa trong tay đã biến mất tự lúc nào chẳng
hay.

Tôi vô thức đưa tay lên sờ thử, cơ hồ muốn khóc, gã khốn này không

ngờ lại đã thực sự cài cây trâm giá trị liên thành kia lên đầu tôi rồi.

Tư Mã Cẩn Du lộ vẻ hài lòng nói: “Văn Dương và Vinh Hoa quả là có

con mắt tinh tường. A Uyển, nàng thấy bổn Thái tử đối xử với nàng tốt
chưa, thứ này hai đứa em gái kia đã cầu xin mấy bận mà ta vẫn không cho
đấy, còn nàng thì chưa cầu xin mà ta đã cho rồi.” Dứt lời, Tư Mã Cẩn Du
nheo mắt lại nói tiếp: “Không được tháo xuống.”

Tôi nghe thấy thế thì trái tim lập tức như bị mây đen phủ kín, ngợp

đầy một nỗi u uất khó tả bằng lời. Gã Tư Mã Cẩn Du này nhất định là cố ý,
nhất định là cố ý rồi.

Khi chúng tôi tới chúa Bảo Ân, phía chân trời vẫn cuồn cuộn mây đen,

một cơn mưa lớn chừng như có thể kéo tới bất cứ lúc nào. Tôi đi theo sau
lưng Tư Mã Cẩn Du, cảm thấy đỉnh đầu như bị ngàn cân đè nặng, khiến tôi
cơ hồ không thở nổi.

Tôi mới chỉ từng nghe tên Liễu Không đại sư nhưng lại chưa từng gặp

mặt lần nào. Ấn tượng của tôi về ông ta chủ yếu chỉ giới hạn trong cuộc trò
chuyện giữa mẹ và huynh trưởng mà mình nghe lén được đêm đó, bọn họ
nói cái gì mà Thẩm Hành ngay từ khi chưa gặp A Uyển đã nói ra được
những lời giống hệt với Liễu Không đại sư.

Tôi nghĩ bụng, vị Liễu Không đại sư này có lẽ là đã từng gặp tôi rồi.

Một tiểu hòa thượng dẫn tôi và Thái tử vào trong phòng giảng kinh.

Trong phòng đã có rất nhiều người đang ngồi nhưng vẫn mười phần yên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.