TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 107

Tôi không chút nghĩ ngợi đáp ngay: “Hãy quên hết đi! Đã có một kiếp

sống mới rồi thì đừng nên để tâm tới những mối dây dưa trong kiếp sống cũ
nữa!”

Tư Mã Cẩn Du dường như đang suy nghĩ về lời của tôi, suốt một hồi

lâu chẳng nói năng gì. Đúng lúc này giọng nói của Liễu Không đại sư đột
ngột vang lên: “A Di Đà Phật, nữ thí chủ quả là một người thông suốt.”

Tôi ngoảnh đầu lại, thấy Liễu Không đại sư tay cầm tràng hạt, đang

đứng sau lưng mình.

Tư Mã Cẩn Du lập tức đứng dậy, thân là Thái tử mà vẫn hơi khom

người hành lễ với Liễu Không đại sư. Mãi tới lúc này tôi mới nhớ ra Phật
giáo đang cực kỳ hưng thịnh ở Thiên Long triều, đã liên tiếp có mấy vị
quân vương đều là tín đồ Phật giáo.

Thế là tôi tức thì khom người thật sâu kính cẩn hành lễ.

Tư Mã Cẩn Du chợt hỏi: “Đại sư, nàng ấy có phải là nhân của con

trong kiếp trước không?”

Tôi hơi ngẩn ra, Tư Mã Cẩn Du có ý gì vậy? Lẽ nào hắn cho rằng tôi

với hắn giống nhau ở chỗ đều bị một giấc mơ quấn lấy bao năm thì kiếp
trước có dây dưa gì với nhau ư? Điều này thực là có chút hoang đường.
Nhưng vẻ mặt của Tư Mã Cẩn Du lúc này rõ ràng rất nghiêm túc, tôi thực
sự không thể tìm ra một tia đùa cợt nào trên đó cả.

Liễu Không đại sư tay lần tràng hạt, chậm rãi nói: “A Di Đà Phật, kiếp

trước kiếp này nhân quả tuần hoàn đều là thuận theo đạo trời, sắc tức thị
không không tức thị sắc, phải hay không phải rồi sẽ có một ngày thí chủ tự
mình nghĩ thông suốt được thôi.”

Tôi hỏi: “Hồi con còn nhỏ có phải đại sư từng gặp con rồi không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.