TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 118

cổ Thẩm Hành, cho dù cách một lớp áo tơi rất dày nhưng tôi vẫn có thể
cảm nhận được thân thể Thẩm Hành lúc này đang rất lạnh.

Toàn thân y đều đã ướt nhẹp, chắc hẳn là đã tìm tôi rất lâu.

Tôi thầm nghĩ, Thẩm Hành đối xử với tôi thật là tốt quá đi mất.

Thẩm Hành không cõng tôi xuống núi, y tìm lấy một hang núi rồi đi

vào trong đặt tôi xuống. Sau khi tôi cởi áo tơi ra, Thẩm Hành đã nhóm
xong một đống lửa. Vì mưa quá lớn, áo tơi căn bản chẳng có bao nhiêu tác
dụng nên lúc này tôi cũng đã bị ướt hết từ trên xuống dưới.

Áo tơi vừa cởi ra, tôi tức thì lạnh đến nỗi không kìm được run lên lẩy

bẩy. Tôi vội vàng ghé sát đến bên đống lửa, khuôn mặt lập tức ấm lên
nhưng thân thể vẫn lạnh băng như cũ. Tôi muốn cởi chỗ quần áo ướt trên
người xuống, nhưng…

Tôi đưa mắt liếc Thẩm Hành, tròng mắt không ngừng đảo qua đảo lại.

Thẩm Hành chợt nói: “A Uyển cởi quần áo ướt trên người xuống đi,

cứ mặc mãi như vậy dễ bị cảm lạnh lắm. Ta ra ngoài đi lại một chút.” Tôi
biết Thẩm Hành đang lo lắng điều gì, nhưng lúc này toàn thân y cũng đều
ướt nhẹp, bộ dạng nào có khác gì tôi, tôi thực sự không đành lòng để y ra
ngoài.

Tôi nói: “Con vẫn còn đồ lót ở bên trong nữa, đồ lót thì chưa bị ướt

mấy. Huống chi một ngày làm thầy cả đời làm cha, A Uyển coi sư phụ như
phụ thân mình vậy, sư phụ không cần phải tránh đi đâu.”

Thân thể Thẩm Hành chợt trở nên cứng đờ, sau đó y không chút do dự

bước ngay ra ngoài hang động.

Tôi chớp chớp mắt, căn bản không rõ mình đã nói sai điều gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.