TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 121

con cờ của Thái tử được. Ta với Liễu Không đại sư trước đây từng có chút
giao tình, lần này tới đây chính là để nhờ ông ấy giúp cho một chuyện
nhỏ.”

Tôi ngẫm lại mọi chuyện từ đầu đến cuối một lượt, cặp mắt lập tức

sáng rực lên. “Liễu Không đại sư mời Thái tử tới gặp chính là theo ý của sư
phụ đúng không?”

Thẩm Hành mỉm cười gật đầu.

“Có điều…” Thẩm Hành hơi cau mày lại, trong ánh mắt nhìn về phía

tôi lộ ra mấy tia áy náy. “Ta không ngờ được rằng người của tam Hoàng tử
lại nhúng tay vào việc này. Ta ban đầu vốn định thừa dịp Liễu Không đại sư
trò chuyện với Thái tử mà đưa con rời khỏi chùa Bảo Ân, chẳng ngờ lại để
người của tam Hoàng tử ra tay trước một bước như vậy.”

Tôi ngạc nhiên bật thốt: “Là tam Hoàng tử ư? Con với tam Hoàng tử

không oán không thù…” Lời còn chưa dứt tôi đã đột nhiên rùng mình một
cái. “Nếu như con chết, người đáng ngờ nhất chính là Thái tử, còn người
thu được lợi ích lớn nhất đương nhiên là tam Hoàng tử rồi. Cha con sẽ
không bao giờ đứng về phe của kẻ thù giết con gái cả, vậy thì chỉ có thể
đứng ở phe của tam Hoàng tử thôi, đúng vậy không?”

“A Uyển thông minh lắm, nói rất phải.”

Tôi không kìm được thầm cảm thán trong lòng, trước giờ tôi chưa

từng nghĩ rằng mình có dính dáng gì tới những chuyện trong chốn triều
đường, chẳng ngờ đến cuối cùng lại vẫn bị vướng vào đó. Để lôi kéo cha,
đứa con gái tôi đây không ngờ đã trở thành mồi nhử. Tôi vốn cứ ngỡ là
không muốn để tâm đến thì sẽ không cần để tâm đến, nhưng việc đến nước
này rồi, tôi thực sự còn có thể làm một Bình Nguyệt Quận chúa hồn nhiên
ngây thơ, muốn làm gì thì làm như trước nữa ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.