TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 132

Tôi thấp thỏm gật đầu, lại hỏi ra nỗi bất an của bản thân: “Nó có vấn

đề gì hay sao ạ?”

Thẩm Hành nói: “Chỉ là một cây trâm bình thường mà thôi.”

Tôi yên tâm hẳn, bèn cất lời cảm khái: “Sư phụ đúng là thần thông

quảng đại, chỉ nhìn thoáng qua đã biết đó là thứ Thái tử tặng cho con.”

Thẩm Hành mỉm cười nói: “Ta và A Uyển sống với nhau cũng đã

được mấy tháng rồi, trong thời gian đó A Uyển chưa từng đeo cây trâm phỉ
thúy nào cả, mà cây trâm này lại được điêu khắc tinh tế như thế, chất phỉ
thúy cũng cực tốt, giá trị ắt là không nhỏ. Từ lâu đã nghe nói Thái tử rất
yêu thích phỉ thúy, nên ta mới đoán cây trâm này là do Thái tử tặng cho.”

Tôi đột nhiên nhớ tới việc Thẩm Hành mỗi lần gặp tôi, ánh mắt đều

dừng lại trên đỉnh đầu tôi trước tiên, sau đó thì mới tới mặt tôi.

Tôi cười nói: “Thì ra là vậy, trước đây con thường xuyên thấy ánh mắt

của sư phụ liếc qua đỉnh đầu con, vốn cứ ngỡ là do tóc con bị rối, chẳng
ngờ sư phụ lại chỉ đang quan sát đồ trang sức con mang trên đầu mà thôi.”

“Không.”

Tôi ngẩn ra: “Không phải ư?”

Thẩm Hành hờ hững nói: “Những lúc ấy ta chỉ thắc mắc một điều, đó

là tại sao A Uyển lại không cài cây trâm gỗ đào mà ta tặng cho con.”

Tôi ngẩn ra lần nữa, mãi một hồi lâu sau mới nhớ tới việc Thẩm Hành

từng tặng tôi một cây trâm gỗ đào. Tôi vốn chẳng mấy để tâm tới mấy thứ
như vậy, ngày đó sau khi bái sư trở về liền tiện tay đặt cây trâm gỗ đào đó
qua một bên, thường ngày việc chải chuốt trang điểm của tôi lại đều do Lê
Tâm và Đào Chi lo cả, do đó tôi rất nhanh đã quên bẫng nó đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.