TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 147

tinh như vậy nữa, nếu để mẹ con nghe được, mẹ con nhất định sẽ không
thích đâu.”

Nụ cười trên khóe miệng tức thì trở nên cứng đờ, mãi một lúc lâu sau

Thẩm Hành mới khẽ nói: “Được.”

Tôi nhớ đến những lời mà đêm qua còn chưa hỏi, liền nói: “Sư phụ,

trước khi vào phủ người từng nói gì với cha con vậy?”

Thẩm Hành hờ hững đáp: “Ta nói con đường tình trắc trở, rất khó tìm

chồng.”

Tôi sững người ra, sao lại giống hệt với những lời mẹ nói thế nhỉ, lẽ

nào mẹ thực sự không nói dối tôi? Tôi cẩn thận quan sát thần sắc của Thẩm
Hành lúc này, cũng không giống như là đang nói dối tôi. Tôi bắt đầu cảm
thấy mình hồ đồ rồi.

Trong quãng thời gian giả bệnh, tôi được sống một cuộc sống vô cùng

thư thái. Thẩm Hành cứ đôi ba ngày lại tới gảy đàn cho tôi nghe một lần,
Dịch Phong quả nhiên không nói dối tôi, tài cầm nghệ của Thẩm Hành còn
ở trên y nữa, gọi là dư âm vang vọng, vương mãi không tan cũng không có
gì là quá cả.

Khi tôi đã bắt đầu si mê tiếng đàn của Thẩm Hành, y đột nhiên không

chịu gảy đàn cho tôi nghe nữa, nói là kể từ giờ sẽ chuyển sang dạy tôi các
môn công phu quyền cước để phòng thân.

Tôi vốn là nữ giới, tay trói gà không chặt, học công phu quyền cước

thực sự vất vả vô cùng, mới luyện được mấy ngày đã bắt đầu có chút bệ
rạc. Đồng thời, tôi có thể cảm nhận sâu sắc được rằng Thẩm Hành rất giỏi
kế công tâm, trước tiên là cho tôi nếm mùi ngon ngọt, chờ tôi đắm đuối rồi
thì đột ngột thu tay về, khiến tôi không thể không vì tiếng đàn của y mà dốc
lòng học công phu quyền cước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.