TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 150

ai cũng đều hữu hiệu đâu.”

Tôi nói: “Con còn có mỹ nhân kế nữa.”

Thẩm Hành chợt lại nghiêm túc dặn dò: “A Uyển, nếu có một ngày

con không còn con đường nào khác, bắt buộc phải đưa ra một sự lựa chọn
giữa trinh tiết và tính mạng, vậy thì đừng nên vì giữ gìn trinh tiết mà từ bỏ
tính mạng của bản thân.”

Tôi bất giác có chút cảm động, Thẩm Hành vốn là người Đại Phụng

triều, theo lý mà nói người Đại Phụng triều đều rất xem trọng trinh tiết của
nữ tử, thế mà bây giờ y lại có thể vì tôi mà nói ra những lời như thế, quả
thực là không dễ dàng gì.

“A Uyển, những thứ khác đều không quan trọng, vi sư chỉ mong con

coi trọng tính mạng của mình thôi.”

Tôi cười nói: “Sao sư phụ tự dưng lại nói tới cái này vậy? A Uyển

không vô dụng tới mức như thế đâu.” Hơi dừng một chút, tôi cố tình
chuyển chủ đề: “Sư phụ không được chối không gảy cho A Uyển hai khúc
đàn đâu đấy nhé.”

Thẩm Hành tới lúc này mới tươi cười trở lại. “Đương nhiên rồi.”

Dứt lời, Thẩm Hành quả nhiên đã gảy cho tôi nghe hai khúc đàn. Tôi

nghe mà như si như mê, cặp mắt nhìn chằm chặp vào y, hy vọng y có thể
gảy thêm một khúc nữa. Có điều Thẩm Hành xưa nay vốn nhất ngôn cửu
đỉnh, nói một là một, hai là hai, chưa từng thay đổi.

Tôi vừa rồi có thể giở chút trò thông minh vặt, bây giờ thì không thể

nữa rồi.

Lúc này, Đào Chi và Lê Tâm bưng trà và đồ điểm tâm đi vào. Lê Tâm

cười nói: “Quận chúa đã học cả buổi sáng chắc cũng mệt rồi, Vương phi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.