TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 162

Sau khi Đào Chi rời đi, tôi chẳng buồn xỏ tất đi giày, cứ thế bước tới

bên cạnh bàn trang điểm. Cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa kia vẫn nằm lặng lẽ
trong hộp đồ trang sức, tôi cầm lên, thấy đuôi trâm còn ấm, ngửi thử thì có
hương bách hợp thoang thoảng.

Khi trời rạng sáng, Đào Chi và Lê Tâm bưng nước vào hầu hạ tôi rửa

ráy. Tôi thoáng liếc mắt qua phía Đào Chi, sau đó lại lẳng lặng thu ánh mắt
về. Khi đưa chiếc khăn mặt vừa nhúng nước nóng lên chuẩn bị lau mặt giúp
tôi, Lê Tâm không kìm được ngạc nhiên bật thốt: “Quận chúa, sao mới qua
có một đêm mà sắc mặt người đã tệ thế này?”

Tôi hờ hững nói: “Chỉ là vừa gặp ác mộng thôi, không cần nói với mẹ

ta, đây không phải là cơn ác mộng ta hay gặp khi trước.” Dừng một chút,
tôi nói tiếp: “Đào Chi, sắc mặt ngươi cũng không được tốt lắm, mấy ngày
tới hãy nghỉ ngơi trong phòng mình đi, không cần ngủ ở gian ngoài nữa.”

Đào Chi khẽ thưa “vâng” một tiếng.

Sau khi dùng bữa sáng xong, tôi đến nói chuyện với mẹ. Mẹ hỏi tôi về

Thẩm Hành, trong ấn tượng của tôi, mẹ vốn khá bất mãn với Thẩm Hành,
không giống như cha, bất kể Thẩm Hành làm gì cũng đều cho là lẽ đương
nhiên.

Tôi đáp: “Sư phụ ra ngoài rồi, chắc phải mấy ngày nữa mới về.”

Mẹ lại hỏi: “Con cảm thấy sư phụ con thế nào?”

Tôi hơi sững ra. “Sư phụ đối xứ với con rất tốt.”

Không biết là mẹ lại nghĩ tới điều gì, khóe mắt hơi nhòe đi. Tôi cho

rằng mẹ không tin tôi, bèn kể hết những việc mà Thẩm Hành đã làm trong
thời gian qua cho mẹ nghe, chẳng ngờ mẹ nghe xong thì vành mắt còn trở
nên hoe đỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.