TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 165

Hơn nữa rất trùng hợp, cứ mỗi lần trên cây trâm đó còn hơi ấm là tôi

lại gặp một cơn ác mộng có sự xuất hiện của Tần Mộc Viễn.

Lần trước sau khi nằm mơ thấy Tần Mộc Viễn lấy ra cây trâm phỉ thúy

đỏ trổ hoa giống hệt với chiếc của mình, tôi bất giác kinh hãi choàng tỉnh
dậy. Tỉ mỉ nghĩ lại, trong lần đầu mơ thấy Tần Mộc Viễn, cây trâm đó vừa
hay được tôi cất trong vạt áo.

Ồ, hình như tất cả chuyện là đều có liên quan tới cây trâm phỉ thúy đỏ

trổ hoa mà Tư Mã Cẩn Du tặng cho tôi.

Tôi đưa tay chống cằm, cẩn thận nhớ lại mọi chuyện về Đào Chi.

Vì gia cảnh nghèo mà bán thân làm nô tỳ, khi vào vương phủ thì mới

vừa năm tuổi, trong nhà có một người cha ham đánh bạc và một người mẹ
mắc bệnh nặng, không hề có anh chị em. Hơn nữa, năm thị mười tuổi, cha
mẹ thị đã lần lượt qua đời.

Đào Chi cứ mỗi dịp mùng Một và ngày rằm là lại đốt tiền giấy, chắc

hẳn là để tế bài cha mẹ mình. Có điều… tại sao phải đụng vào cây trâm phỉ
thúy đỏ trổ hoa đó chứ?

Đột nhiên, ánh linh quang lóe hiện, trong đầu tôi nảy ra một suy nghĩ.

Tôi vội vã chạy về tiểu viện của mình, giống như một cơn gió lao vút

vào trong khuê phòng, đóng cửa lại đánh “rầm” một tiếng, sau đó hô to:
“Không được bổn Quận chúa cho phép, bất cứ ai cũng không được vào
phòng.”

Tôi lấy cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa đó ra, cầm chặt vào lòng bàn tay.

Tôi đá giày ra khỏi chân, ngay đến quần áo cũng chẳng buồn thay,

nằm luôn xuống giường, chậm rãi nhắm mắt lại, cây trâm trong tay bắt đầu
ấm dần lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.