TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 177

thưởng hương liệu cho ngươi không? Ngươi có biết tại sao ta phải thưởng
hương liệu cho ngươi không?”

Đào Chi bất giác mở to đôi mắt, rất nhanh sau đó thị dường như đã

hiểu rõ nguồn cơn, sắc mặt trở nên tái nhợt.

“Cô… đặt bẫy tôi?”

Tôi hờ hững hỏi: “Thái tử sai ngươi đặt nó lên người ta sau khi ta ngủ

đúng không? Chắc ngươi cũng biết cây trâm này có thể khiến ta gặp ác
mộng, còn làm tổn hại đến thân thể của ta nữa. Ta tự thấy mình đối xử với
ngươi không tệ, để cho ngươi được thoái mái ăn mặc chi tiêu.” Tôi nhìn thị
chăm chú. “Đào Chi, Thái tử đã hứa hẹn gì với ngươi?”

Đào Chi cắn chặt môi, rồi thị đột nhiên cất giọng hằn học: “Cô không

hiểu gì hết cả.”

Mãi một hồi lâu sau, Đào Chi mới cười khẩy một tiếng, nói tiếp: “Đối

xử với ta không tệ? Không, ta chỉ là một con cờ có thể có có thể không
trong phủ Tây Lăng Vương mà thôi, tác dụng của ta chính là làm cho Quận
chúa vui vẻ. Quận chúa mà vui, ta sẽ được sống yên lành, còn nếu Quận
chúa không vui, ta ngay cả gặp mẹ lần cuối cũng không thể.”

Tôi chợt sững người, mẹ của Đào Chi không phải đã qua đời từ sáu

năm trước rồi ư?

Đào Chi lạnh lùng nói: “Cô không biết gì hết, cô chỉ biết là mình đang

không vui, thế là liền ở trong phòng mà nổi cáu, tất cả chỉ bởi vì Thế tử gia
không chịu chiều theo ý của cô.”

Tôi nghe mà mơ mơ màng màng, chẳng có chút ấn tượng nào về

chuyện Đào Chi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.