TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 180

Chuyện của Đào Chi lập tức bị quăng tuốt lên tận chín tầng mây, tôi

hưng phấn chạy ngay tới trước mặt Thẩm Hành. “Sư phụ, người về rồi
sao?”

“Ừm, chuyện đã giải quyết xong rồi. Khi quay về, ta vừa hay nhìn

thấy ngoài cửa thành có người bán hạt dẻ rang đường, lại nghĩ con sẽ thích
nên liền mua lấy một túi.” Thẩm Hành cười nói: “Chúng ta tìm một chỗ nào
ngồi xuống ăn nhé?”

Tôi vốn định sau khi rời khỏi Nhất Phẩm lâu sẽ đi tìm Tư Mã Cẩn Du,

vì Tư Mã Cẩn Du đã tặng cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa đó cho tôi, ắt hẳn
cũng biết tác dụng của nó. Tần Mộc Viễn trong giấc mơ có lẽ chính là Tư
Mã Cẩn Du bây giờ, tôi nghĩ, tôi nên đi tìm hắn hỏi cho rõ ràng.

Tôi bây giờ đã tin có kiếp trước kiếp này, nhưng như thế không có

nghĩa là tôi bằng lòng tiếp nhận mọi chuyện rối rắm của kiếp trước. Bất kể
kiếp trước tôi nợ ai, hoặc ai nợ tôi, thì đó cũng đều là con gái của cha mẹ
tôi, là em gái của huynh trưởng tôi mà thôi.

Có điều, Thẩm Hành nửa đường xuất hiện cùng với túi hạt dẻ rang

đường thơm lừng kia đã khiến cho tôi không chút do dự tạm thời đi vào
trong một quán trà ở gần đó. Sau khi ngồi xuống, tôi nôn nóng định bóc hạt
dẻ ra ăn ngay nhưng Thẩm Hành lại gạt tay tôi ra, nói: “Cẩn thận bỏng đấy!
Để ta!”

Nói xong, Thẩm Hành liền kêu tiểu nhị của quán trà mang tới một

chiếc bát sạch, bỏ hạt dẻ đã bóc vỏ vào trong bát. Tôi cầm một hạt lên ăn,
trong bụng tức thì ngợp đầy cảm giác hạnh phúc khó mà dùng lời miêu tả.

Thẩm Hành vừa bóc hạt dẻ vừa hỏi tôi: “Mấy ngày nay có gặp ác

mộng nữa không?”

Tôi lại ăn một hạt dẻ nữa. Thẩm Hành đưa cho tôi một chén trà, cười

nói: “Ăn từ từ thôi, cả túi này đều là của con mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.