TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 181

Tôi đưa tay sờ mũi, cười hì hì, nói: “Chỉ tại con đã lâu rồi không được

ăn cái này thôi. Thường ngày trong vương phủ cha mẹ đều không cho phép
con ăn những thứ bán ở các sạp hàng bên ngoài.” Tôi khẽ nhấp một ngụm
trà, sau đó mới nói cho Thẩm Hành biết các phát hiện có liên quan tới cây
trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa, ngay cả chuyện trong mơ cũng không bỏ sót.

Khi nói tới Tạ Uyển, tôi thở dài than: “Sư phụ, nữ tử cùng tên với con

trong giấc mơ kia thực là oan ức quá mà, chết thì đã chết rồi, vậy mà gã
Tần Mộc Viễn đó còn muốn đeo bám cô ấy tới tận kiếp sau. Còn cả gã
Thẩm Yến kia nữa, lúc sinh tiền thì không chịu trân trọng, bây giờ cô ấy
chết rồi, còn tranh giành cái gì nữa chứ?”

Sắc mặt Thẩm Hành hơi tái đi, bàn tay đang bóc hạt dẻ cũng hơi run

rẩy. Tôi không hề lưu tâm, chỉ hỏi: “Sư phụ, người tin là có kiếp trước kiếp
này không?”

Đặt hạt dẻ vào trong bát, Thẩm Hành thấp giọng đáp. “Tin.”

Tôi ghé lại gần Thẩm Hành, hạ thấp giọng nói: “Sư phụ, con nói với

người một chuyện nhé, con hoài nghi gã Tần Mộc Viễn trong giấc mơ đó
chính là Tư Mã Cẩn Du. Nếu người không xuất hiện, con vốn định đi tìm
Thái tử để nói cho rõ ràng đấy.”

“Nói cái gì?”

Tôi đáp: “Tất nhiên là bảo hắn buông bỏ chuyện quá khứ rồi. Dù con

thực sự là Tạ Uyển thì bây giờ cũng đã là Tiêu Uyển rồi, kiếp trước từng
xảy ra chuyện gì căn bản không liên quan tới con.” Hơi dừng một chút, tôi
nhón lấy một hạt dẻ nữa bỏ vào miệng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói: “Cứ
như con nghĩ, người mà Tần Mộc Viễn thích có lẽ chính là Thẩm Yến đấy.”

“Khụ… khụ khụ khụ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.