TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 184

TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM)

Đạm Anh

www.dtv-ebook.com

Chương 7-1: Khuyên giải (1)

Sau khi về phủ, tôi nói với mẹ rằng tôi đã để cho Đào Chi được tự do

rồi. Mẹ khẽ cười, chỉ nói: “Đào Chi là người của con, con thích làm thế nào
thì cứ làm thế đó, mẹ không can thiệp.”

Sau khi biết Đào Chi đã rời đi, Lê Tâm có chút hụt hẫng. Tôi có thể

nhìn ra Lê Tâm bây giờ đang buồn bực vì chuyện Đào Chi không từ mà
biệt. Khi hầu hạ tôi thay quần áo đi ngủ, Lê Tâm làu bàu: “Đào Chi đúng là
không có nghĩa khí, rời đi mà không nói với em một tiếng, hại em bây giờ
không thoải mái chút nào.”

Tôi hỏi: “Lê Tâm, ngươi thương tâm ư?”

Lê Tâm không chút nghĩ ngợi đáp ngay: “Tất nhiên là vậy rồi, tốt xấu

gì cũng đã ở bên nhau cả chục năm. Mà không chỉ thương tâm, em còn rất
tức giận nữa.”

Tôi nghe thế thì liền trầm mặc, bàn tay khẽ đặt lên ngực, thấy trái tim

mình vẫn đập đều đều, hoàn toàn không khác gì thường ngày cả. Rất hiển
nhiên, tôi không hề thương cảm hay tức giận vì hành vì của Đào Chi, thậm
chí ngay đến một chút cảm giác cũng không có.

Khi Lê Tâm đốt hương an thần, tôi chợt nói: “Khỏi cần đốt nữa, chuẩn

bị cho ta một vò rượu. Ta muốn tới tiểu viện của sư phụ.”

Tôi cũng chẳng rõ đây là thói quen được hình thành từ khi nào, cứ mỗi

khi gặp điều nghi hoặc là lại vô thức muốn đi tìm Thẩm Hành. Lê Tâm rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.