TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 185

nhanh đã mang tới cho tôi một vò rượu. Tôi không cho Lê Tâm đi theo,
một mình ôm theo vò rượu đi về phía tiểu viện của Thẩm Hành.

Đêm thu trời lạnh, tôi cố gắng đi nhanh thêm một chút, đồng thời ôm

chặt vò rượu hoa quả trong lòng.

Khi đi ngang qua tiểu viện của huynh trưởng, tôi thấy có không ít a

hoàn, người hầu đang đứng ở bên ngoài rì rầm trò chuyện. Tôi dừng chân
lại một lát rồi mới bước đến cau mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Vương gia và Thế tử…” Lời còn chưa dứt, a hoàn trả lời tôi đã

ngoảnh đầu lại, nhìn thấy là tôi thì liền giống như gặp phải ma, tức thì sợ
đến nổi mặt mày tái nhợt, hoang mang khom người hành lễ. “Quận… Quận
chúa vạn phúc.”

Thị vừa hô lên, những người khác liền phát hiện ra sự tồn tại của tôi,

vội vàng khom người hành lễ. Không đợt tôi hỏi chuyện, bọn họ đã nhanh
chóng tản đi, bỏ lại tôi một mình ở đó.

Tôi chẳng hiểu ra làm sao.

Lúc này, từ trong tiểu viện của huynh trưởng đột ngột vang ra tiếng đồ

sứ vỡ vụn.

“Đồ bất hiếu!”

Ba chữ ấy tôi nghe thấy hết sức rõ ràng.

Tôi bước lại gần xem thử, thấy trên lớp giấy dán cửa sổ có in bóng hai

người, một người là cha tôi, người còn lại chính là huynh trưởng.

Cha và huynh trưởng không phải mới chỉ cãi nhau có một, hai ngày,

dó đó tôi không hề cảm thấy ngạc nhiên, đang nghĩ xem có nên đi vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.