TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 187

Bên trong tiểu viện của Thẩm Hành lúc này vẫn sáng đèn, ngoài cửa

không hề có người hầu canh gác. Tôi bước lên phía trước, đưa một tay tới
gõ cửa. Mãi một hồi lâu sau mà vẫn chẳng có tiếng ai đáp lại, tôi hơi sững
người, lẽ nào sư phụ đã lại ra ngoài rồi?

Nhưng trong phòng vẫn sáng đèn cơ mà.

Tôi suy nghĩ một chút, cuối cùng đẩy cửa đi vào.

Phía sau tấm bình phong vẽ hình tiên hạc mịt mờ hơi nước, còn có

tiếng nước chảy rào rào, kế đó giọng nói hững hờ của Thẩm Hành bất chợt
vang ra: “Lại đây bóp vai cho ta nào!”

Bóp vai? Bóp vai cho Thẩm Hành lúc này đang không mặc quần áo ư?

Trong đầu tôi lập tức hiện lên tình cảnh một kỹ nữ và một nam tử chơi

trò uyên ương vờn nước với nhau trong thùng tắm mà mình từng thấy trong
Tần lêu Sở quán, liền chớp chớp mắt, nuốt một ngụm nước bọt. Bổn Quận
chúa thích mỹ nhân, Thẩm Hành là mỹ nhân, hơn nữa còn là sư phụ tôi,
cho dù nhìn thấy cái gì đó không nên nhìn thì chắc cũng không sao…

Hơn nữa, tôi thân là đồ đệ của sư phụ, theo lý mà nói thì nên hầu hạ sư

phụ.

Thế là tôi bèn rảo bước đi vòng tới phía sau tấm bình phong.

Thẩm Hành dang rộng hai cánh tay đặt trên thành của thùng tắm, để lộ

đôi bờ vai cường tráng. Làn da y có màu trắng ngà, giữa làn hơi nước mịt
mờ thực quá ư quyến rũ. Tôi đặt vò rượu hoa quả trong tay xuống, nhớ lại
xem hồi nhỏ mình đã từng bóp vai đấm lưng cho huynh trưởng thế nào, sau
đó liền đưa tay tới đặt lên đôi bờ vai nhẵn mịn của Thẩm Hành.

Còn chưa bắt đầu đấm bốp, tôi đã cảm nhận được thân thể Thẩm Hành

đột ngột trở nên cừng đờ. Y không hề ngoảnh đầu lại. “…A Uyển?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.