TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 19

chúa có thể khẳng định, dung mạo của vị thần y này tuyệt đối có thể xếp
trên Dịch Phong.

Nam tử áo trắng đó ung dung bước tới, mang theo mùi thơm của hoa

đào khom người hành lễ với tôi: “Thảo dân Thẩm Hành bái kiến Quận
chúa.”

Tôi vốn nên nói ra hai chữ miễn lễ, nhưng nhìn cái đầu hơi cúi xuống

kia, chẳng hiểu sao tôi lại nhớ tới giấc mơ đêm qua, thế là nhất thời ngẩn
người ngay tại chỗ, suốt một hồi lâu chẳng thể nói năng được gì. Mãi đến
khi Đào Chi đứng bên cạnh nhắc nhở, tôi mới tỉnh táo trở lại, bèn khẽ ho
mấy tiếng, nói: “Ngẩng đầu lên cho bản Quận chúa xem thử xem nào.”

Đào Chi nghe thấy thế thì sợ giật nẩy mình, ngay đến gã hầu kia cũng

lộ rõ vẻ hoang mang, tới lúc này tôi mới nhớ ra mình đến đây là để bái sư.

Có điều Thẩm Hành lại rất phối hợp với tôi, chậm rãi ngẩng đầu lên,

khóe miệng khẽ nhếch, một nụ cười tức thì hiển hiện. Không thể không nói
tướng mạo của Thẩm Hành quả thực đúng như tôi dự liệu, xuất sắc đến nỗi
khiến người ta phải ngây người tán thán.

Gã hầu vội vàng hạ thấp giọng nhắc nhở tôi: “Quận chúa, Vương gia

kêu người tới đây đón sư phụ đấy.” Hai chữ “sư phụ” gã cố tình nói bằng
giọng nhấn mạnh.

Tôi nheo mắt lại, quan sát Thẩm Hành từ trên xuống dưới một lượt,

sau đó cất giọng hờ hững: “Ngươi có thể dạy gì cho ta?” Tôi năm nay tuổi
đã tròn đôi tám, thứ mà một vị cô nương cần học thì đều đã học rồi, tuy
không tinh thông lắm nhưng cũng biết một ít. Thế mà giờ đây cha chẳng
buồn hỏi xem tôi có bằng lòng hay không, cứ thế nhét cho tôi một vị sư
phụ, tôi thực sự khó có cách nào nhìn Thẩm Hành vừa mắt được, vậy nên
mới muốn dùng những lời lẽ này để làm cho hắn tức giận mà cút về núi sâu
rừng thẳm của hắn. Tôi đoán chừng một người được gọi là thần y thì nhất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.