TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 190

Tôi vốn cũng không hề ý thực được rằng tư thế của mình với Thẩm

Hành bây giờ vô cùng ám muội, cho đến khi nghe thấy “cạch” một tiếng,
tôi nhìn thấy A Thanh vứt thùng nước trong tay xuống rồi hoảng hốt bỏ
chạy ra ngoài, thế là mới khẽ ho lên mấy tiếng.

Thẩm Hành không hề buông tôi ra, còn khẽ hỏi: “Có phải cổ họng

không được thoải mái không?”

Tôi lại ho thêm mấy tiếng nữa, nói: “Dạ không, sư phụ nên buông con

ra rồi.”

Thẩm Hành xem chừng có chút lưu luyến không nỡ rời, nhưng rốt

cuộc vẫn buông tôi ta. Tôi đứng thẳng người dậy, nói: “Lần này thực là
nguy quá, vừa rồi A Thanh nhìn thấy hai chúng ta như vậy nhất định là đã
hiểu lầm, ngày mai trong phủ chỉ sẽ có không ít lời đồn bữa bãi. Nếu mẹ
mà nghe được, bà nhất định sẽ tới mắng con cho mà xem.”

Tôi đang chuẩn bị bước ra khỏi thùng tắm, lại không ngờ đáy thùng

tắm trơn đến vậy, tôi vừa giẫm xuống đã bị trượt chân, sau đó lại một lần
nữa nhào lên người Thẩm Hành. Có lẽ vì vừa rồi đã phải chịu một phen tập
kích nên thùng tắm trở nên hết sức lỏng lẻo, sau khi lắc lư mấy cái liền vỡ
tan ra, nước lập tức tràn hết ra ngoài.

Thẩm Hành và tôi lúc này cả người đều ước nhẹp ngã sõng soài. Thật

không khéo làm sao, môi tôi chẳng biết thế nào lại áp lên môi của Thẩm
Hành. Môi của Thẩm Hành hơi lạnh, còn có một mùi gì đó rất thơm nữa.
Tôi vô thức liến thử một chút rồi không kìm được mừng rỡ reo lên: “Sư
phụ, người nhất định là vừa mới uống rượu nho rồi!”

Lại một tiếng “cạch” nữa vang lên, đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy A

Thanh vứt bỏ thùng nước trong tay hoảng hốt bỏ chạy ra ngoài.

Ánh mắt Thẩm Hành trở nên sâu thẳm, dường như có một làn hơi

sương mờ mịt ở bên trong, đôi tay đang quàng qua eo tôi thì trở nên nóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.