TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 246

Bích Dung đáp: “Thẩm công tử nói là chỉ cần Quận chúa hỏi, Bích

Dung cứ thành thực trả lời.”

Ồ, ý tứ ẩn đằng sau đó là chỉ cần tôi không hỏi, thị sẽ không nói gì hết

cả. Tôi hỏi tiếp: “Những lời ta nói với ngươi, liệu ngươi có nói lại với sư
phụ không?”

Thị không chút nghĩ ngợi đáp ngay: “Hiện giờ chủ nhân của Bích

Dung là Quận chúa.”

Sau khi uống thuốc của Thẩm Hành, đêm đến tôi có thể ngủ rất ngon,

thông thường đều là ngủ một mạch tới sáng, dù nửa đêm có sấm rung chớp
giật cũng chẳng thể làm tôi thức giấc. Về sau được tôi hỏi, Thẩm Hành bèn
đáp: “Thuốc đó có công hiệu an thần, giúp con không gặp phải ác mộng
nữa.”

Tôi nghe thế thì liền yên tâm hẳn.

Song chuyện bất ngờ luôn là điều khó tránh khỏi. Tôi vốn cứ ngỡ đêm

nay cũng sẽ giống như các đêm trước, ngày hôm sau vừa tỉnh dậy là sẽ có
thể nhìn thấy chiếc màn thêu hoa màu ràng khói quen thuộc kia ngay.
Nhưng khi tôi tỉnh giấc, lọt vào mắt là một chiếc màn gấm thêu hình ly
long[1] bằng chỉ vàng vô cùng xa lạ.

[1] Một loài rồng không sừng trong truyền thuyết.

Tôi bất giác cả kinh, mà bên cạnh hình như còn có thứ gì đó âm ấm,

khi tôi còn chưa kịp phản ứng, thứ đó đã dán sát vào thân thể của tôi, eo tôi
thì bị ôm chặt lấy, khiến tôi không thể cựa quậy.

“A Uyển, ngủ thêm lát nữa đi.”

Là giọng của Tư Mã Cẩn Du! Tôi ngoảnh đầu qua nhìn, thấy khuôn

mặt của Tư Mã Cẩn Du đang ở gần ngay gang tấc! Đầu óc tôi vốn còn có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.