TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 247

chút mơ màng, nhưng bây giờ muốn không tỉnh táo cũng khó. Tôi nhanh
chóng sâu chuỗi mọi chuyện lại, trong lòng không khỏi có chút không vui.

“Ngươi bắt cóc ta sao?”

Trước giờ tôi chưa từng ở gần một nam nhân nào như vậy, đương

nhiên cha, huynh trưởng và sư phụ đều không tính. Mùi hương trên người
Tư Mã Cẩn Du làm tôi rất khó chịu, tôi cau mày nói: “Mau buông ta ra!”

“Không buông, cả đời này đều không buông. A Uyển ngủ với ta thêm

lát nữa đi.”

Tôi nói: “Cha mẹ sẽ lo lắng cho ta.”

Tư Mã Cẩn Du nhắm mắt lại nói: “Kiếp này chẳng phải A Uyển

không có trái tim ư? Lo lắng rõ ràng chỉ là cái cớ, A Uyển sợ phiền phức
đúng không?”

Tư Mã Cẩn Du lại ôm chặt lấy tôi.

May mà sau lần bị Tư Mã Cẩn Du ép cho không có sức chống trả đó,

tôi đã thu được một bài học, thế là vừa về phủ đã lập tức đi tìm Thẩm Hành
nhờ y dạy mình dùng ám khí. Thẩm Hành vốn lo tôi bị ám khí làm bị
thương, nhưng vừa nghe tôi kể là mình đã bị Tư Mã Cẩn Du thế này thế
kia, y liền lập tức dốc hết bản lĩnh ra truyền thụ, còn đặc biệt chế tạo cho
tôi một mòn ám khí tùy thân.

Tôi đưa tay sờ lên dái tai mình, ấn nhẹ một cái vào chiếc khuy bảo

thạch nhỏ gắn trên đó, trong tay tức thì xuất hiện một cây kim bạc.

Kim bạc vừa tới tay, tôi lập tức không chút do dự đâm vào người Tư

Mã Cẩn Du.

Cây kim bạc này có công hiệu gây mê rất hiệu quả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.