TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 289

“Mấy ngày nay con phải chú ý đấy, đừng để bị lạnh. Bích Dung, đi

bảo nhà bếp nấu một ít nước đường đỏ đi, mấy ngày tới nhớ phải chuẩn bị
sẵn thứ này để phòng khi dùng đến.”

Bích Dung đáp “vâng” một tiếng.

Thị vừa mới ra đến cửa thì lại bị Thẩm Hành gọi lại. “Thôi, để ta tự

nấu. Mỗi lần đầu bếp đều cho quá nhiều đường đỏ, mà thứ nước đường đỏ
này ngọt quá lại không hay.”

Sau khi Thẩm Hành rời đi, Bích Dung che miệng cười nói: “Chuyện

của Quận chúa, Thẩm công tử bao giờ cũng muốn tự tay làm như thế cả.”

Tôi nói: “Có một vị sư phụ như vậy quả thực là cái phúc ba đời của

ta.”

Lời còn chưa dứt, tôi đã không kìm được cau mày lại.

Kỳ thực Thẩm Hành đối xử với tôi tốt như vậy xét cho cùng vẫn là vì

Tạ Uyển mà thôi. Tuy Tạ Uyển là kiếp trước của tôi, nhưng bây giờ tôi mới
chỉ có một nửa ký ức của kiếp trước, đồng thời lại khá bất mãn với những
chuyện trong kiếp trước nữa, thành ra tuy rõ ràng là cùng một người nhưng
tự nơi đáy lòng tôi lại không cảm thấy như vậy.

Có điều cũng chẳng sao, chỉ cần y có thể tiếp tục gảy đàn cho tôi nghe,

dạy tôi các môn học vấn, hằng ngày lại nấu đồ ngon cho tôi ăn, như thế, bất
kể y đối tốt với tôi là vì nguyên nhân gì thì cũng đều không liên quan đến
tôi là mấy.

Tôi ngồi trong phòng mãi cũng buồn chán, bèn khoác chiếc áo lông

cáo tuyết lên người chuẩn bị ra ngoài đi lại một chút cho khuây khỏa.

Hạ nhân trong vương phủ quả là cần mẫn, chỉ trong vòng một buổi

sáng mà tuyết trên mặt đất đã được quét dọn sạch sẽ. Khi đi ngang qua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.