TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 292

Tam Hoàng tử đang ở đây, vậy nhất định là có chuyện quan trọng cần

bàn với cha rồi.

Tôi nhủ thầm bây giờ mình đi vào rõ ràng là không tiện lắm, liền

chuẩn bị rời đi, nhưng đúng lúc này cửa lại mở ra, cha tiễn tam Hoàng tử ra
ngoài. Khi nhìn thấy tôi, cha hơi cau mày lại. Tôi vội vàng bước tới hành
lễ.

Tam Hoàng tử đưa tay tới đỡ hờ tôi một chút. “Quận chúa đã sắp trở

thành hoàng tẩu của ta rồi, người một nhà sao còn hành lễ như thế? Mau
đứng dậy đi!”

Bích Dung và Lê Tâm lập tức đỡ tôi đứng dậy.

Tôi cười nói: “Điện hạ thật khách sáo quá!” Tư Mã Cẩn Du kêu tôi

cẩn thận tam Hoàng tử, nhưng tôi thấy vị tam Hoàng tử này quả là nho nhã
lễ độ, chẳng hề có vẻ gì là đáng sợ cả. Có điều tôi vẫn chưa quên một câu
nói, đó là “chó không sủa mới là chó hay cắn người”.

Người của hoàng gia một khi cắn người thì lại càng ghê gớm.

Tôi cũng không muốn dây dưa thêm với tam Hoàng tử, bèn quay qua

nói với cha: “Con gái thấy cha thời gian vừa rồi mệt mỏi quá độ nên đã tự
tay hầm cho cha một chén canh sâm, đợi lát nữa sẽ mang đến đây cho cha.”
Dứt lời, tôi hơi khom người. “Con gái xin được cáo lui trước.”

Tôi còn chưa đi được mấy bước, tam Hoàng tử đã gọi tôi lại.

Tôi xoay người, thấy hắn ta đang nhìn chòng chọc vào mình bằng ánh

mắt nóng bỏng, sắc mặt cha thì có vẻ không được dễ coi cho lắm.

“Chiếc áo lông cáo trên người Quận chúa xem chừng không tệ, chẳng

hay có nguồn gốc từ giống cáo nào thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.