TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 293

Tôi hơi sững người ra một chút, trước đây từng nghe Công chúa Vinh

Hoa kể tam Hoàng tử rất thích da lông động vật, trong phủ Hoàng tử có cất
giấu không ít món đồ hiếm lạ, trong khi đó cáo tuyết Thiên Sơn tuy rằng
trân quý, nhưng với sự sành sỏi của tam Hoàng tử thì không có lý nào lại
không nhận ra.

“Dạ bẩm điện hạ, là… cáo tuyết Thiên Sơn.”

Vẻ mặt không có chút biến hóa nào, tam Hoàng tử đưa tay sờ cằm nói:

“Hình như ta chưa từng nghe nói tới giống cáo này bao giờ.”

Tôi lại sững người ra lần nữa.

Giống cáo này ngay đến Công chúa Vinh Hoa cũng biết, chẳng có lý

do gì mà tam Hoàng tử lại không biết, chuyện này thực là kỳ lạ quá chừng.
Tôi cố đè nén nỗi nghi hoặc trong lòng, hơi khom người trước tam Hoàng
tử, sau đó cùng Bích Dung và Lê Tâm rời đi.

Lê Tâm cười hì hì, nói: “Thẩm công tử đúng là lợi hại, không ngờ lại

kiếm được một chiếc áo lông cáo mà ngay đến tam Hoàng tử điện hạ cũng
chẳng thể nhận ra nguồn gốc.”

Sau khi trở về tiểu viện của mình, Lê Tâm đi bưng nước đường đỏ tới

cho tôi, bên cạnh tôi bây giờ chỉ còn lại một mình Bích Dung. Tôi thấy
Bích Dung có vẻ muốn nói lại thôi, bèn bảo: “Có gì thì cứ nói thẳng ra đi.”

“Quận chúa có cảm thấy giọng của tam Hoàng tử điện hạ nghe khá

quen không?”

Tôi nhướng mày lên. “Ngươi từng nghe thấy ở đâu rồi?”

Nếu tôi nhớ không nhầm thì đây mới là lần đầu tiên Bích Dung gặp

tam Hoàng tử.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.