TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 295

Nghe huynh ấy nói như vậy, tôi lại càng cảm thấy mơ hồ khó hiểu.

Trước khi rời đi, huynh trưởng còn dặn dò tôi thêm lần nữa: “A Uyển

cứ ở yên trong phủ là được, những chuyện khác đừng để tâm đến. Muội chỉ
cần nhớ kĩ một điều, ai cũng đều có thể hại muội, riêng người nhà là không.
Bất kể ta và cha mẹ có làm ra những chuyện gì thì A Uyển cũng chỉ cần vô
ưu vô lo mà sống là được rồi.”

Xem ra huynh trưởng và cha mẹ thực sự có chuyện giấu tôi, có điều

huynh trưởng đã nói như vậy, tôi cũng chỉ đành đáp “vâng” một tiếng.

Cha mẹ và huynh trưởng đã không muốn tôi để tâm đến, vậy tôi không

để tâm đến là được, dù sao tính tôi cũng lười, đối với chuyện như vậy căn
bản chẳng bao nhiêu hứng thú.

Tiếc là trên đời này có một số chuyện không phải tôi muốn là được,

chẳng hặn như chuyện mà huynh trưởng đã dặn vậy. Tôi vốn định coi như
không nghe thấy giọng nói đó, song đến cuối cùng lại chẳng thể được như ý
nguyện.

Từ sau lần xảy ra chuyện bị Tư Mã Cẩn Du bắt cóc, mỗi đêm trước

khi đi ngủ tôi đều đưa tay lên sờ chiếc khuy bảo thạch ở dái tai và chiếc
vòng bạc ở cổ tay. Đêm nay trước khi đi ngủ tôi cũng làm như thế, có điều
lại chẳng thấy chiếc vòng bạc ở cổ tay đâu.

Bích Dung và Lê Tâm đã lục tung cả tiểu viện lên nhưng vẫn chẳng

nhìn thấy bóng dáng của chiếc vòng bạc đó.

Lê Tâm trầm ngâm nói: “Hôm nay Quận chúa đã đi không ít nơi thì

phải.”

Bích Dung tiếp lời: “Chúng ta ra ngoài tìm thử một chút thôi. Quận

chúa, người cứ việc yên tâm ở trong phòng, em và Lê Tâm nhất định sẽ tìm
được chiếc vòng bạc đó về.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.