TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 296

Lê Tâm cũng cất tiếng phụ họa theo.

Tôi nhớ tới việc hôm nay mình từng tới rừng đào, bèn nói: “Không

được tới rừng đào đâu đấy.”

Lê Tâm và Bích Dung đưa mắt nhìn nhau, kế đó đồng thanh đáp: “Dạ,

quy củ của vương phủ bọn em đều biết rõ mà.”

Gần nửa canh giờ sau, Lê Tâm và Bích Dung cùng nhau trở về, vừa

nhìn sắc mặt ủ rũ của cả hai là tôi liền biết bọn họ vẫn chưa tìm thấy chiếc
vòng bạc đó. Xem ra nó đã bị rơi ở trong rừng đào rồi.

Chiếc vòng đó không giống với những chiếc vòng bình thường khác,

bởi vì bên trong có giấu ám khi nên chỗ ráp nối rất dễ bị tuột ra. Chắc hẳn
hôm nay khi đi ngang qua rừng đào tôi ôm chặt lò sưởi cầm tay quá, thế là
cổ tay mới bị ma sát không ngừng, làm chiếc vòng đó tuột ra và rơi mất.

“Các ngươi mau đi nghỉ đi, ta tới chỗ rừng đào tìm thử một chút.”

“Hả?” Bích Dung và Lê Tâm cùng kinh hãi kêu lên: “Không được,

không được đâu Quận chúa. Đã muộn như vậy rồi…”

Tôi đưa mắt liếc nhìn bọn họ, Bích Dung vừa tiếp xúc với ánh mắt của

tôi thì liền biến hẳn sắc mặt, hình như chợt nghĩ tới điều gì, hai mắt lập lòe
không ngớt. Rồi thị đi xách một chiếc đèn lồng tới cho tôi, nói: “Quận chúa
nhớ phải cẩn thận đấy.” Sau đó lại quay sang nói với Lê Tâm: “Quận chúa
đã nói thế nào thì cứ nghe theo đi.”

Lê Tâm thoáng do dự một chút, cuối cùng mới khẽ đáp “vâng”.

Bích Dung quả là một người thông minh, biết trong rừng đào có bí

mật, mà bí mật này tôi có thể biết, nhưng thị thì lại không thể biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.