TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 298

Kẻ áo đen cầm đầu cắt ngang lời tôi: “Bớt nói lời thừa đi, cơ quan

khởi động trận pháp nằm ở đâu trong rừng đào này? Nói cho bọn ta biết,
bọn ta sẽ để cho Quận chúa được toàn thây.”

Hả? Lũ người này đang tìm cơ quan khởi động trận pháp ư?

Giấu đôi tay bên trong chiếc áo lông cáo tuyết, tôi ngấm ngầm bẻ gãy

chiếc vòng bạc kia, lại lôi gói bột thuốc từ trong đó ra. Tôi đếm cẩn thận,
thấy có ba kẻ áo đen, nếu như may mắn, tôi hoàn toàn có thể làm cho cả ba
ngã gục bằng chỗ bột thuốc này.

Tôi lùi về phía sau mấy bước, tựa lưng vào một gốc đào. “Ta không

biết các ngươi đang nói cái gì! Các… các ngươi chớ có qua đây!”

Bọn chúng cười vang giễu cợt, sau đó liền bước tới đúng như dự liệu

của tôi. Tôi làm bộ vô cùng sợ hãi, bàn tay thì vẫn nắm chặt gói bột thuốc
vừa được lấy ra từ trong chiếc vòng bạc. Mắt thấy bọn chúng ở cách mình
càng lúc càng gần, tôi quát to một tiếng: “Xem ám khí của ta đây!”

Cả ba lập tức dừng chân lại. Chiếc vòng bạc đã gãy thành hai nửa của

tôi được ném thẳng về phía bọn chúng.

Gã áo đen cầm đầu cười khẩy một tiếng, dễ dàng gạt bay chiếc vòng

đó đi.

Tôi lại quát lên tiếng nữa: “Xem ám khí của ta đây!”

Lần này tôi mới thực sự dùng đến gói bột thuốc kia, còn lần vừa rồi

làm vậy chẳng qua là để khiến bọn chúng buông lỏng sự đề phòng, từ đó
không kịp phản ứng khi tôi tung ra độc chiêu lợi hại.

Chỉ sau nháy mắt, bột thuốc đã bay tới tỏa ra ngợp trời, có điều hiệu

quả lại hơi kém hơn một chút so với dự liệu của tôi. Chắc hẳn vận may của
tôi còn chưa đến mứa cực tốt, chỉ dừng lại ở khá tốt mà thôi. Trong số ba kẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.