TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 301

Nếu kẻ áo đen kia còn ở trong rừng đào, giọng nói này lại vang lên

mấy lần nữa, hắn ta nhất định sẽ phát hiện ra sự lạ.

Tôi phải nghĩ cách làm cho giọng nói này im đi mới được.

Không lâu sau, trước mặt tôi xuất hiện một cánh cửa đá. Tôi đưa tay

đẩy thử, cửa đá không quá nặng nề như tôi nghĩ, bị đẩy ra dễ dàng. Lọt vào
tầm mắt tôi là một chiếc lồng sắt khổng lồ, tôi lại gần xem thử, thấy người
trong lồng sắt hình như đã phát điên, đang không ngừng lay thành lồng sắt.

Tôi ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc, liền dừng chân lại.

Người đó hằn học trừng mắt nhìn tôi. “Mau thả ta ra!”

Tôi không nói gì, chỉ chăm chú quan sát hắn ta. Tuy giọng nói của

người này giống tam Hoàng tử đến tám, chín phần, nhưng tướng mạo thì lại
kém quá xa. Mà không, nói đúng ra thì mặt mũi của người trước mắt đã
hoàn toàn biến dạng, khiến người ta khó có cách nào nhận ra bộ dạng ban
đầu của hắn.

Hắn đột nhiên hạ thấp giọng, khẩn khoản van nài: “Xin ngươi đấy, hãy

thả ta ra đi. Chỉ cần ra được bên ngoài ta ắt sẽ thưởng hậu cho ngươi, ngươi
muốn có cái gì, ruộng tốt vạn khoảnh hay là vàng bạc đầy xe? Thứ gì cũng
đếu có thể cho ngươi hết…”

Tôi lùi về phía sau một bước. Hắn dường như sợ tôi không tin, lại vội

vàng nói tiếp: “Những điều ta nói đều là sự thật đấy. Ta là tam Hoàng tử,
chỉ cần ngươi cứu được ta ra ngoài, ta có thể cho ngươi bất cứ thứ gì mà
ngươi muốn.”

Tôi bất giác cả kinh.

Tuy trong lòng tôi kỳ thực cũng có suy nghĩ này rồi nhưng bây giờ

thực sự nghe hắn nói thế, tự đáy lòng vẫn không kìm được một phen chấn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.