TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 303

Tôi nói: “Ta thực sự không biết.”

Sắc mặt dần dần dãn ra, hắn quan sát tôi một lát, sau đó bỗng nói

giọng mềm mỏng: “Ta vừa rồi chỉ nói đùa với ngươi thôi, ngươi thả ta ra
ngoài đi mà. Nơi này lạnh lắm, ngươi hãy làm ơn làm phước, coi như là
thương xót lấy ta đi.”

Tôi biết hắn muốn giở trò gì, có điều dù thân phận của tôi bây giờ

không phải là con gái của cha tôi thì cũng chẳng bao giờ thả hắn ra. Tạm
chưa nói tới việc hắn có thể thoát ra ngoài hay không, dù hắn thực sự có thể
thoát ra rồi đoạt lại thân phận của mình thì tôi cũng chỉ có một con đường
chết, bởi lẽ không kẻ quyền quý nào lại có thể dung thứ cho một người
từng nhìn thấy bộ dạng xấu xí nhất của mình.

Tôi khẽ ho một tiếng. “Ngươi nói cho ta biết đi đã, cha ta với ngươi có

thù sâu hận lớn gì?”

Hắn không nhịn nổi nữa, bèn giận dữ nói: “Toàn bộ nhà họ Tiêu các

ngươi đều như nhau! So với súc sinh còn khốn nạn hơn! Nhà họ Tiêu các
ngươi vọng tưởng có thể chiếm đoạt giang sơn của nhà họ Tư Mã bọn ta!
Giang sơn này là của nhà họ Tư Mã! Là của nhà họ Tư Mã! Là của nhà họ
Tư Mã!”

Quả nhiên đúng như suy đoán của tôi.

Cha thoạt nhìn thì có vẻ trung thành với tam Hoàng tử, song kỳ thực

cũng muốn chiếm lấy mảnh giang sơn gấm vóc này…

Sau khi biết được dã tâm của cha, ánh mắt của tôi khi nhìn về phía ông

không kìm được mang theo mấy tia dò xét.

Nếu không vì vô ý phát hiện ra tam Hoàng tử đang bị giam cầm, chắc

giờ này tôi vẫn không thể nào nhận ra tâm tư thực sự mà cha đang che giấu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.