TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 304

Tôi vốn cứ ngỡ cha là một vị trung thần, nhưng bây giờ xem ra tôi đã sai
rồi.

Kỳ thực tỉ mỉ ngẫm lại, thường ngày trong các lời lẽ và cử chỉ, cha mẹ

thỉnh thoảng cũng để lộ sự xem thường đối với nhà họ Tư Mã.

Có điều tôi cũng biết, bất kể cha là trung thần hay gian thần thì tôi vẫn

mang họ Tiêu, sự vinh nhục của nhà họ Tiêu chính là sự vinh nhục của Tiêu
Uyển tôi đây. Hơn nữa bây giờ tam Hoàng tử đã biến thành bộ dạng đó rồi,
nếu hắn thoát ra ngoài được, nhà họ Tiêu chúng tôi ắt sẽ phải đón nhận một
kết cục vô cùng thê thảm.

Cho nên, cha là trung thần thì tôi sẽ là con gái của trung thần, còn nếu

cha là gian thần thì tôi sẽ chính là con gái của gian thần.

“A Uyển, hôm nay con sao vậy?” Cha vừa nói vừa gắp thức ăn cho

tôi, vẻ hiền từ lộ rõ trong ánh mắt.

Mẹ cũng cười dịu dàng, nói: “Đúng đấy, sao con cứ nhìn chằm chằm

vào cha mãi thế?”

Tôi vốn định nói với cha chuyện đêm qua mình gặp thích khách, có

điều ngẫm lại, nếu như tôi nói ra thì khó tránh khỏi phải khai luôn cả
chuyện mình đã đi vào mật đạo và phát hiện ra dã tâm của cha. Hơn nữa
huynh trưởng đã dặn đi dặn lại là không muốn tôi bị dính vào cuộc chiến
giành ngôi báu, chắc hẳn cha cũng mang suy nghĩ như vậy.

Tôi nhỏ giọng nói: “A Uyển chỉ tự dưng nhớ tới việc đã lâu lắm rồi

mình không ngồi dùng bữa chung với cha mẹ thôi.”

Mẹ che miệng cười khẽ. “A Uyển ngốc, con bây giờ đã từng này tuổi

rồi, đợi sau này phải gả đi xa, vậy chẳng phải là…”

Cha khẽ ho một tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.